Chương 2: TG1 - Nam thần là người thực vật (2)

Chương 2: TG1 - Nam thần là người thực vật (2)

Phong Việt sau khi hắc hóa trở nên cực kỳ nguy hiểm không thể kiểm soát, chỉ trong một thời gian ngắn đã khống chế được Phong gia, lấy lại tất cả hạng mục trong tay Chu Văn Diệu ở Phong thị, còn khiến Phương Thanh Nhã cùng Chu Văn Diệu vào tù, tra tấn bọn họ suốt hơn ba tháng trời.

Ba tháng địa ngục này khiến cho hai người đó bị dày vò đến hỏng, cuối cùng chỉ một lòng muốn chết……

Trời mới hiểu được Phong Việt lúc đó bởi vì từng là một người thực vật suốt ba năm cùng một vài người khác bí mật liên hệ, sớm đã đi đứng không tốt, ra vào đều phụ thuộc xe lăn, hơn nữa bởi vì hắn thoát ly thế giới bên ngoài suốt ba năm, một ít người có quan hệ và tin cậy trước kia sớm đã trở thành người xa lạ, cứ như vậy một mình hắn, làm hết thảy những việc này, không cần nghĩ cũng biết rốt cuộc ăn bao nhiêu khổ.

Chỉ là còn chưa đợi Phương Thanh Nhã cùng Chu Văn Diệu tắt thở, ngoài kia liên tiếp xuất hiện án mạng thảm khốc, mà những nạn nhân đó sau khi cảnh sát điều tra phát hiện được điểm chung, chính là các nạn nhân đều từng làm bảo mẫu bên cạnh Phong Việt tổng tài Phong thị……

Mọi người đều biết toàn bộ án mạng liên hoàn này không thể do một người tàn tật như Phong Việt tự mình động thủ, nhưng cũng không thoát khỏi liên quan với hắn, chỉ tiếc bọn họ hao hết tâm tư, mà không tìm thấy một chút chứng cứ nào có thể chứng minh đối phương có quan hệ với từng vụ án mạng này, thậm chí thời điểm mỗi khi xảy ra vụ án, đối phương đều có chứng cứ ngoại phạm vô cùng rõ ràng, không những thế…… Đối phương còn ở dưới mí mắt cảnh sát, vô thanh vô thức gϊếŧ chết hai người bảo mẫu chăm sóc hắn, tiếp đó ——

Phát sóng trực tiếp hình ảnh hắn một dao lại một dao đâm chết Phương Thanh Nhã cùng Chu Văn Diệu, hơn nữa theo mỗi một dao đâm xuống, hắn đều sẽ tinh tế kể ra tội danh của những người mà hắn đã gϊếŧ.

“Chết dưới tay tôi, tuyệt đối không có ai là oan hồn.”

Phong Việt trên phát sóng trực tiếp tao nhã cười.

Sau đó, đối phương liền chờ người đến bắt ở trước mộ cha mẹ hắn.

Đến thời khắc cuối cùng rốt cuộc hắn đã suy nghĩ cái gì, gϊếŧ nhiều người như vậy lại vì cái gì mà xuất hiện ở nghĩa trang, mọi người đều không tìm được đáp án, bởi vì rất nhanh sau đó hắn đã bị phán tử hình……

Thu hồi ý thức, Ôn Noãn lại nghiêm túc nhìn thoáng qua người đàn ông sắc mặt tái nhợt ngồi trên xe lăn trước mặt.

Quả thật, đúng như lời hắn nói, kẻ chết dưới ta hắn không có ai là oan hồn.

Chu Văn Diệu khiến cho hắn chịu nhiều thống khổ, những bảo mẫu kia là cầm tiền Chu Văn Diệu đút lót mà bỏ các loại thuốc tra tấn tinh thần vào thức ăn của hắn, Phương Thanh Nhã ở phía sau rõ ràng biết hắn chịu đủ loại tra tấn, nhưng vì yêu Chu Văn Diệu, lựa chọn che giấu.

Nhiệm vụ chủ yếu của Ôn Noãn lúc này đó là tranh thủ trước khi Phong Việt hắc hóa, ngăn cản hắn bước lên con đường cực đoan thảm khốc kia, thế giới tươi đẹp như vậy, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn tươi cười càng thêm ngọt ngào, đôi mắt cong cong, trong veo như mặt nước mùa xuân.

Phong Việt chỉ liếc mắt nhìn một chút trong lòng không kiềm được chấn động.

Trong hai năm nay, thứ có thể động đậy chỉ có mỗi tròng mắt của Phong Việt, việc quan sát biểu tình, động tác, cảm xúc của người khác đã trở thành tuyệt kĩ mấy năm nay của hắn, chỉ cần nhìn biểu cảm trên gương mặt của đối phương, đối hắn cười là thật hay giả, thời điểm nhìn hắn là ghét bỏ hay chân thành, hắn gần như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt tất cả.

Nếu như hắn nhìn không lầm, mới vừa rồi hắn nhìn thấy được từ trong mắt cô gái này một chút kinh diễm, một chút thất thần, thương tiếc, cùng chân thành.

Mà nụ cười này càng làm nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn dâng lên một tia kỳ vọng nho nhỏ lạ lùng.

Kỳ thật ở mỗi một bảo mẫu mới đến hắn đều có loại kỳ vọng này, hắn khát vọng ai đó có thể phát hiện các loại thuốc đáng sợ đang không ngừng tra tấn hắn, hắn khát vọng ai đó có thể mang theo hắn rời khỏi nơi tối tăm nhỏ hẹp này, ngay cả muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào căn phòng này còn phải canh giờ, hắn khát vọng……

Ý niệm yếu đuối như vậy vừa mới dâng lên, Phong Việt ngay lập tức đem toàn bộ dập tắt hết, ánh mắt nhìn về phía Ôn Noãn cũng nhanh chóng lạnh xuống, nếu môi hắn có thể cử động, tuyệt đối sẽ lập tức hướng về phía Ôn Noãn nở một nụ cười lạnh băng đến cực điểm.

Lúc này Phong Việt cảm giác như ác ma bị nhốt trong chiếc hộp trong câu chuyện cổ tích hắn từng đọc, hứa hẹn người đầu tiên cứu được hắn, sẽ cho người đó núi bạc, người thứ hai cứu được hắn, sẽ cho người đó cả núi vàng…… Cho đến sau này càng ngày càng tuyệt vọng, bây giờ đối với người muốn cứu vớt hắn, việc đầu tiên hắn muốn làm là tự tay kết thúc sinh mệnh kẻ đó.

Chỉ bởi vì, việc chờ đợi này với hắn mà nói đã quá thống khổ.

Hắn thà rằng người cứu hắn vĩnh viễn không cần xuất hiện, chứ đừng xuất hiện muộn như vậy.

Cơ hồ nháy mắt khi ánh mắt Phong Việt trở nên lạnh xuống, Ôn Noãn liền nhận ra, trong lòng cũng không mấy để ý, chung quy người bên cạnh hắc hóa, cô hoàn toàn lý giải được.

Vì thế cô vẫn mang theo tươi cười như cũ mà tiến về phía Phong Việt, nhẹ nhàng sờ lên người đối phương, xem xét một chút tình trạng hiện tại của đối phương, sau đó đẩy xe lăn của hắn, chậm rãi đẩy tới chỗ duy nhất bên cửa sổ có ánh mặt trời, cho đến khi cả gương mặt hắn tắm dưới ánh mặt trời, Ôn Noãn lúc này mới mang theo ý cười nhìn bên ngoài cửa sổ nói, “A, ánh mặt trời hôm nay thật đẹp! Phong Việt, tôi có thể gọi anh là Phong Việt được không? Anh không nói gì tôi liền coi như anh đã đồng ý nha, Phong Việt, anh ngồi ở chỗ này chờ tôi một lát, trước tiên tôi sẽ dọn dẹp phòng của anh một chút, lúc nãy bác quản gia nói tí nữa sẽ có người đưa bữa sáng đến đây, ánh nắng ấm như vậy, chờ dọn dẹp xong, tôi đẩy anh xuống dưới phơi nắng nha?”

Xuống dưới?

Nghe thấy hai chữ này đồng tử Phong Việt không tự giác liền mở to.

Tính ra đã hai năm rồi, hai năm hắn chưa từng rời khỏi căn phòng này, hắn có thể đi ra khỏi đây sao? Thật sự có thể xuống dưới sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Phong Việt không tự chủ được mà hưng phấn, biết rõ phản ứng này là không nên, nhưng hắn vẫn không khống chế được.

Ánh nắng trên mặt rất ấm, hắn hơi hơi chớp mắt, ngay sau đó liền nghe được cô gái phía sau khẽ ngân giọng hát.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp, không khí trong lành, giọng hát êm tai……

Hết thảy hết thảy đều khiến hắn cảm thấy thời gian cứ như vậy mà ngừng tại thời khắc này, cũng đã thập phần mãn nguyện.

Khoé miệng người đàn ông khẽ kéo, thế mà thật sự làm hắn lộ ra một chút ý cười nhàn nhạt, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Có thể là đã nhận ra cái gì, động tác của Ôn Noãn cũng không ngừng lại, chỉ nghiên đầu nhìn Phong Việt, cũng theo đó mà nở một nụ cười, động tác dọn dẹp lại càng nhanh.

Bữa sáng không sai biệt lắm được người mang vào, căn phòng của Phong Việt đã rực rỡ hẳn lên.

Mà quản gia đưa cơm tới nhìn Ôn Noãn dùng ống tiêm thức ăn đút cho Phong Việt, nghe thấy yêu cầu của đối phương, đôi mắt híp lại, nháy mắt liền trừng lớn, “Tống tiểu thư muốn đẩy Phong thiếu gia ra ngoài phơi nắng? Chuyện này…… Chu tiên sinh chưa từng dặn dò qua, tôi cũng không dám tự tiện làm chủ ạ!”

“Nhưng mà Chu tiên sinh cũng chưa từng nói Phong Việt không thể đi ra ngoài phơi nắng đúng không?”

Nhẹ nhàng duỗi tay lau miệng cho Phong Việt, Ôn Noãn quay đầu nhìn quản gia ở phía sau, “Xin lỗi cho tôi nói thật này, tình trạng nơi đây nhìn qua quá bức bối, ánh mặt trời cũng không tốt, như vậy rất bất lợi với người bệnh, tôi đã hỏi thăm qua, Chu tiên sinh cùng Phong Việt là bạn tốt lâu năm, tôi nghĩ anh ấy nhất định cũng hy vọng Phong Việt mau chóng khoẻ lại đúng không? Cứ quyết định như vậy đi, chốc nữa tôi sẽ đẩy Phong Việt đi xuống, nếu Chu tiên sinh trở về muốn trách tội, tôi cũng sẽ dốc hết sức chịu trách nhiệm.”

Ôn Noãn trực tiếp chặn lại lời nói tiếp theo của Chu quản gia, quay đầu tiếp tục nghiêm túc đút thức ăn cho Phong Việt.

Mà Chu quản gia nghe xong lời nói của cô nét mặt mang theo khó xử mà chạy nhanh xuống lầu gọi điện thoại báo cáo cho Chu Văn Diệu.

Ông ấy vừa rời đi, Ôn Noãn thấy Phong Việt cũng ăn xong không sai biệt lắm, lập tức liền đẩy đối phương xuống dưới lầu, sau đó tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói,

“Bây giờ chúng ta liền đi xuống, dù Chu quản gia muốn ngăn cản cũng đã không kịp nha! Ha……”

Nghe vậy, Phong Việt chỉ cảm thấy hơi thở của cô gái dừng ở bên lỗ tai hắn, làm hắn có chút ngứa, ngứa đến mức muốn duỗi tay cào nhẹ một cái.

Nhưng tâm tình lại không khỏi đi theo tiếng cười của Ôn Noãn mà sáng lên một chút.

Ôn Noãn lựa chọn thời điểm này vừa vặn rất tốt a, hiện tại Chu Văn Diệu hẳn đang bắt đầu cuộc họp, sẽ không nhận điện thoại, Chu quản gia gọi tới đều bị trợ lý của hắn nhận qua loa, mà Phương Thanh Nhã buổi tối bị Chu Văn Diệu lăn lộn lâu như vậy, khẳng định còn đang ngủ, có Chu Văn Diệu dặn dò, không ai sẽ đi quấy rầy.

Hết thảy vừa đúng lúc.

Nghĩ như vậy, bước chân Ôn Noãn không khỏi nhẹ nhàng hơn.

Chờ hai người đi tới hoa viên đầy ánh nắng mặt trời, Ôn Noãn đầu tiên là đẩy Phong Việt một vòng rồi lại một vòng quanh bồn hoa, vừa đi vừa ngắm cảnh, những bông hoa này lớn lên đều rất đẹp, có rất nhiều loài hoa mà cô chưa từng thấy qua.

Thẳng đến khi Phong Việt nghe thấy sự hốt hoảng trong lòng mình, toàn bộ hoa lá nơi này đều do mẹ hắn chăm sóc, trong nhà không phải là không có nhà kính trồng hoa, nhưng mẹ hắn lại thích mỗi sớm khi mở cửa sổ ra là có thể thấy một vườn hoa tươi, như vậy khiến cho tâm trạng mỗi ngày của mẹ hắn trở nên tốt hơn.

Khi còn nhỏ hắn thường nghịch ngợm mà ngắt những cành hoa này, chọc mẹ hắn tức giận đến rơi nước mắt, cha hắn liền cho hắn ăn đòn……

Trong nháy mắt, những ký ức về khu vườn đầy hoa mà hắn tưởng chừng đã quên, phút chốc lại hiện về một cách sống động, chân thật đến mức ngay cả hốc mắt của hắn cũng không khống chế được mà dâng chút chua xót.

Hắn, có chút nhớ bọn họ……

Ngay khi Phong Việt đang ngơ ngác xuất thần, giọng nói Ôn Noãn mang theo một chút trẻ con vang lên bên tai hắn.

“Lúc nãy khi xuống lầu tôi tiện tay cầm theo một cuốn sách trên kệ, dù sao cũng đang rảnh rỗi, hay là tôi đọc cho anh nghe, không phản đối gì thì tôi đọc đấy nha.”

Nói xong, Phong Việt lập tức nghe thấy một trận sột sột soạt soạt tiếng vang, theo sau chính là thanh âm lật sách.

“Đây là một thị trấn vô danh ở Luân Đôn nước Anh, giống như vô số các thị trấn lớn bé khác, nơi này cũng không có gì đặc biệt……”

Mồ côi từ nhỏ, câu chuyện nhân vật chính Oliver trải qua rất nhiều trắc trở, cuối cùng cũng đạt được hạnh phúc vô cùng thích hợp với Phong Việt.

Ôn Noãn có phải cố ý chọn quyển sách này hay không, ai biết được?

Giọng đọc êm tai của cô gái truyền đến, có thể làm cho nội tâm vừa mới dao động không ngừng của Phong Việt dần dần bình tĩnh lại, cảm xúc ôn hòa như vậy hắn đã thật lâu chưa có được, chỉ là ——

Đang nghe đến khúc gay cấn, Phong Việt bỗng nhiên cảm thấy đầu gối trở nên trĩu nặng, hắn rũ mắt xuống nhìn, liền trông thấy Ôn Noãn trên tay cầm sách, ngả lên đầu gối hắn ngủ gật.

Quan sát gương mặt cô gái đang ngủ say này, không hiểu vì sao, Phong Việt lại không có chút phản cảm như trong tưởng tượng, ngược lại nhìn có chút xuất thần.

Đơn giản vì dáng vẻ khi ngủ của cô gái này cùng dáng vẻ sinh động giảo hoạt lúc thức hoàn toàn khác nhau, ngược lại lộ ra sự yên tĩnh khó nói thành lời, sự yên tĩnh này một chút cũng không làm Phong Việt cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn nổi lên xúc động muốn duỗi tay vén lên những sợi tóc rủ xuống gò má.

Cảnh tượng tốt đẹp này, lại rơi vào trong mắt người mới vừa rời giường là Phương Thanh Nhã, khiến hai mắt cô ta không tự chủ được mà trừng lớn.

Bọn họ……

Ngay cả trước đây khi Phong Việt chưa trở thành người thực vật, cô ta cùng hắn cũng chưa từng có hành động thân mật như vậy, hắn đối với cô ta mà nói hoàn toàn khách sáo như người ngoài, dù sau khi cha mẹ hắn chết, hắn quanh năm suốt tháng trừ bỏ công việc cũng chỉ có công việc, thậm chí rất nhiều lần vì công việc mà ngủ lại công ty.

Cô ta vốn cho rằng bọn họ cứ như vậy đến nửa phần đời còn lại, tôn trọng khách sáo lẫn nhau, lại không ngờ hắn gặp tai nạn……

Hiện tại…… Hiện tại……

Cô ta thật sự muốn vòng đến trước mặt Phong Việt xem bây giờ hắn đang có loại biểu tình gì.

Mà một bên khác Chu Văn Diệu cũng đang nhìn cảnh tượng mà quản gia nhà mình cho hắn xem thông qua video call, trong đầu mới vừa nảy lên ý định đuổi việc bảo mẫu không thức thời này, giây tiếp theo hắn liền nhìn thấy Phương Thanh Nhã biểu tình không thể tin đứng trên ban công tầng hai, khóe miệng hắn tức khắc nhếch lên.

“Được rồi, về sau không cần báo cáo cho tôi những gì bảo mẫu Tống làm, cứ tùy cô ta đi, hẳn là cô ta cũng không gây ra được sóng gió gì lớn. Còn có, đem tất cả việc liên quan đến Phong Việt đều giao cho cô ta đi.”

“Vâng, tiên sinh.”

Chạng vạng.

Ôn Noãn đẩy Phong Việt trở về phòng liền được quản gia thông báo, cả người ngây ngốc tại chỗ, tiếp đó cứng đờ mà xoay người lại, duỗi tay chỉ vào mũi mình.

“Tôi……” Nói rồi cô đã nuốt một ngụm nước bọt,

“Tắm…… Tắm cho Phong Việt?”

Oành ——

Trong nháy mắt, đầu Phong Việt liền bị mấy chữ này lấp đầy, lỗ tai hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên.

Cô ấy……