Chương 2: Lẻn Đến Quốc Khố

Có lẽ là muốn cho Tiêu Vũ nhìn thấy sự thất bại của vương triều nhà mình cho nên bọn họ cũng không tống giam nàng mà trực tiếp nhốt nàng ở đây.

Sau khi người đi rồi, Thước Nhi lập tức òa khóc: “Thế này là muốn chúng ta sống không bằng chết đây mà. Mấy nơi như Ninh Nam tháp kia hoàn toàn không có người sống! Chúng ta đến đó cho dù không mệt chết thì cũng không thể sống được, bọn họ thật sự quá độc ác.”

Tiêu Vũ nói: “Ngươi ở bên ngoài canh chừng đi, ta ngủ một lát.”

Nàng thả màn giường xuống rồi biến mất vào trong không gian.

Đó nên là một không gian to cỡ sân bóng… đợi đã, sao không gian này lại to hơn rồi? Mảnh đất hình tròn ban đầu đã được trải rộng hẳn ra.

Ít nhất cũng phải gấp trăm lần!

Hơn nữa bên trong còn có thêm một tòa nhà cao tầng.

Trong đầu nàng nảy ra suy nghĩ, cả người đã đứng trước tòa nhà cao tầng đó, đèn neon bên trên đã không còn sáng nữa nhưng tấm biển thì vẫn còn.

Trung tâm thương mại Toàn Vạn Gia.

Đây không phải là một trung tâm thương mại cỡ lớn ở kiếp trước hay sao? Sao cũng vào trong không gian của mình vậy?

Nàng có không gian này từ lâu rồi nhưng hình như đột nhiên nó được nâng cấp…

Tiêu Vũ tiến vào trong liếc mắt nhìn qua, trung tâm thương mại tổng cộng có tám tầng, đồ đạc bên trong vẫn còn nguyên, chẳng qua là không có ai, chỉ có mỗi mình nàng.



Nàng tìm hiểu qua qua bản thân và sự thay đổi đã xuất hiện trong không gian, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ không thu lại được.

Đợi khi nàng bước ra ngoài lại phát hiện thời gian đã trôi qua được nửa canh giờ.

Sắc trời dần dần trở tối.

Tiêu Vũ đã tìm được một bộ đồ bó sát người màu đen và mặc vào.

“Thước Nhi, cho dù là ai tới thì ngươi cứ nói là ta đang ngủ nhé.” Tiêu Vũ dặn dò một câu, sau đó mở ám đạo dưới gầm giường rồi chui vào.

Nguyên chủ chọn tự sát không phải vì không có cách trốn ra khỏi hoàng cung mà là vì không chịu nổi sự đả kích.

Nàng ra khỏi điện công chúa lại mò mẫm trong bóng tối đến quốc khố.

Không phải là mưu quyền đoạt vị sao? Không phải muốn làm hoàng đế sao? Vậy thì làm đi!

Nàng muốn xem xem, một hoàng đế không có tiền trong tay, một hoàng đế không phát được bổng lộc, ngày sau còn sống kiểu gì!

Thân là một công chúa đã từng rất được sủng ái cũng không phải chỉ mới tới quốc khố một lần.

Nàng còn là lính đặc chủng, hơn nữa, đêm nay hoàng cung còn rất loạn. Mấy người kia đều đang bận đi bắt phi tần và cung nữ chạy trốn, thật sự không có ai phát hiện ra sẽ có người mưu đồ lên quốc khố đâu.



Tiêu Vũ lẻn vào quốc khố, những rương bạc trắng lóa và vàng rực rỡ lấp lánh gần như sắp chiếu mù mắt nàng.

Cũng may mà không gian đã nâng cấp rồi, bằng không hoàn toàn không thể chứa được nhiều đồ như vậy!

Suy nghĩ vừa nảy ra, toàn bộ đồ đạc đều đã chui vào trong không gian của Tiêu Vũ.

Nhưng thế này vẫn chưa đủ, trong quốc khố cũng không chỉ có vàng bạc mà còn có một vài tranh cổ, đồ cổ cùng ngọc khí quý báo nữa.

Quốc khố to như thế đã bị khoắng sạch bách, không còn sót lại gì chỉ trong khoảng thời gian chưa đầy một nén hương.

Lúc đi ra ngoài, nàng nhìn thấy đế đèn trên tường hình như là vàng còn duỗi tay bẻ một cái… lần này chỉ bẻ ra được một vết nứt.

Nàng rất bất mãn, cơ thể của trưởng công chúa này được nuôi dưỡng quá tốt, hoàn toàn không có sức gì cả.

Nhưng thứ lộ ra bên trong lại khiến nàng nhìn thấy rất rõ, đó chính là đồng thau.

Tiêu Vũ liếc mắt nhìn với vẻ ghét bỏ, không phải vàng… vậy thì thôi.

Nàng vừa mới rời khỏi nơi này thì đã có vài hắc y nhân như ma quỷ nhân lúc tối tăm đánh ngất thủ vệ, lẻn vào trong quốc khố.

“Công tử, có đống tiền của Đại Ninh triều này rồi, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều!” Một người trong số đó thấp giọng nói.

Người được gọi là công tử kia mặc hắc bào, che mặt, giọng nói lại vô cùng trong trẻo dễ nghe: “Mau ra tay đi.”