Chương 3: Khoắng Sạch Quốc Khố

Lúc hắc bào công tử lệnh cho thuộc hạ của mình tiến vào quốc khố lại nhìn thấy nhà kho trống không, đến ngay cả một con chuột cũng không có chỗ mà trốn, trong lúc nhất thời, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cách hắc bào công tử gần nhất là một tên to xác, lúc này, hắn ta trừng to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Công tử? Sao lại không có gì hết thế này?”

Khỉ gầy ở bên cạnh bảo: “Vào bên trong thử xem, quốc khố này to như thế, có lẽ bên trong có đồ!”

Quốc khố được đào vào núi, bên trong chính là thạch thất kiên cố không phá vỡ nổi.

Mà bên trong mấy thạch thất này đều trống không như vậy hết.

Ánh mắt của hắc bào công tử cũng càng ngày càng lạnh lùng. Hai bàn tay trắng trẻo của hắn siết chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, có thể nhìn ra được tâm trạng của hắn lúc này rất kém.

“Công tử, phải làm sao bây giờ?” Tên to xác hỏi.

“Làm thế nào cái gì! Rút!” Một câu này của hắc bào công tử gần như là nặn ra qua kẽ răng.

Lẽ nào Vũ Văn gia kia lại hành động nhanh như vậy, bọn họ đã sớm chuyển hết toàn bộ đồ bên trong quốc khố đi.

Lúc sắp rời đi, hắc bào công tử dừng bước chân.

Các thuộc hạ đều nhìn qua với vẻ khó hiểu.

Chỉ thấy hắc bào công tử duỗi bàn tay ngọc như đốt trúc mò về phía giá cắm nến ở cửa.



“Lục tử, ngươi nói coi, có phải công tử nghèo đến phát điên rồi không, ngay cả giá cắm nến mà cũng muốn bẻ.” Tên đầu to không nhịn được mà mở miệng.

Hắn ta tên là Thiết Sơn, chính là thị vệ cận thân của hắc bào công tử. Về phần tên khỉ gầy ở bên cạnh tên là Ngụy Lục cũng chính là thuộc hạ trung thành của công tử.

Hôm nay bọn họ biết tình hình ở Đại Ninh triều đang rối ren, trước là nghĩ cách điều đại đa số lính canh phòng đi, sau đó nhân lúc thủ vệ thưa thớt mà cướp sạch quốc khố.

Nhưng không ngờ quốc khố của Đại Ninh triều lại nghèo đến mức ngay cả một cọng lông chim cũng không có.

Lúc này, hắc bào công tử sờ nhẹ lên vết nứt ở chỗ giá cắm nến kia, khóe môi nhếch nhẹ lên, cười như không cười.

Bấy giờ, Tiêu Vũ đã sớm chạy nhanh như gió, thành công chuồn mất rồi.

Nàng vốn định về điện công chúa của mình nhưng lúc đang đi đường lại đυ.ng phải mấy cung nhân đang xách hộp thức ăn đi về phía một cung điện.

Bên trong đó đèn đuốc sáng trưng.

Tiêu Vũ nghiêng tai nghe, bên trong có tiếng đàn sáo không ngừng vang lên, lại là Vũ Văn gia, còn có những loạn thần tặc tử khác đang chè chén say sưa.

Nàng cười lạnh một tiếng, đúng là một lũ ma quỷ súc vật!

Bây giờ nàng còn phải đi làm một chuyện trọng đại khác.



Nhờ sự che chắn của màng đêm, Tiêu Vũ tìm đến một ám đạo trong lãnh cung rồi mò mẫm đến Vũ Văn phủ.

Lúc này, cả gia đình Vũ Văn thừa tướng đã ở trong hoàng cung, trong Vũ Văn phủ này chỉ còn lác đác mấy thủ vệ ít ỏi.

Nàng rất dễ dàng tìm được nhà kho của Vũ Văn phủ.

Không phải bọn họ mưu phản sao? Mưu phản chắc chắn là có tiền rồi! Còn có vị hôn phu cũ của nàng kia cũng đã không ít lần thông qua nàng đòi phụ hoàng phải ban thưởng, bây giờ nàng không bứng mấy thứ này đi thì đúng là quá đáng quá rồi!

Bên trong có hơi tối, bây giờ Tiêu Vũ cũng không có thời gian để tìm thiết bị gì giải quyết vấn đề này, tóm lại là cứ vét sạch đi!

Có thể chừa lại một mảnh vải cho bọn họ cũng là một sự sỉ nhục đối với năng lực chuyên nghiệp của nàng!

Khi từ phủ Vũ Văn trở về đã là đêm khuya.

Thước Nhi vô cùng sốt ruột: “Công chúa, cuối cùng thì ngươi cũng về rồi.”

“Có người tới tìm ta sao?” Tiêu Vũ hỏi.

Thước Nhi lắc đầu: “Không ạ, nhưng ta nghe thủ vệ ở bên ngoài nói Lệ phi đã bị triệu đi rồi.”

Trong đầu Tiêu Vũ nhớ lại người tên là Lệ phi này, nàng khẽ hừ một tiếng: “Không có gì phải lo lắng cả, Lệ phi lớn lên giống y nữ yêu tinh, cho dù có thay đổi triều đại thì nàng ta vẫn có thể làm phi tần thôi.”

Người được nói đến này chính là sủng phi Giang Lệ nương của phụ hoàng Tiêu Vũ.