Chương 3: Kẻ gϊếŧ người sau căn nhà hoang

Tiến về phía bức tường, An Nhu căng thẳng đến độ nghe thấy tiếng trái tim đang đập nhanh của mình.

Càng gần tiếng bới đất càng rõ, An Nhu và Tự Khước đứng nép người vào bức tường lén nhìn về phía sau.

Trời đang ở giữa buổi trưa nên ánh sáng chiếu xuống cực rõ ràng, dưới tán cây đằng sau nhà có một thân hình to xoay lưng lại với phía của An Nhu, động tác của hắn như đang bới thứ gì đó ở dưới đất, kế bên là một xác người bị chặt thành nhiều khúc.

!!

Tự Thước và An Nhu đều hoảng sợ, lần đầu tiên họ chứng kiến một cảnh gϊếŧ người, nhìn thoáng qua có lẽ hung thủ đang tìm cách chôn xác người nhưng trên thực tế thì không phải.

Ai chôn người mà lại dùng tay bới đất bao giờ? Hẳn là hung thủ đang tìm kiếm điều gì dưới đống đất chỗ đó, xung quanh chỗ đó có nhiều hố đất được bới lên chứng minh cho suy nghĩ của họ.

"Thật khủng khϊếp…”

Tự Thước không khỏi sợ hãi, nhìn hành động của hung thủ không chút lưu tình gϊếŧ người như thế liền muốn nhanh chóng chạy khỏi chỗ này.

Cạch—

Vừa bước chân quay người lại thì đạp trúng cành cây khô dưới chân, trái tim Tự Thước như treo ngược trên cành cây sợ hãi không dám cử động.

"Kẻ nào?”

Giọng ồm ồm của một lão trung niên phát lên, là tên hung thủ phát giác được tiếng động bất bình thường mà quay ngoắt lại, tay cầm lấy con dao còn lưu lại máu của nạn nhân.

Mà 2 người An Nhu và Tự Thước lại sợ đến mức chẳng nhúc nhích nổi bước chân, kinh hãi nhìn nhau, tim đập mạnh muốn nhảy ra ngoài.

"Kẻ nào đó, mau bước ra đây cho tao."

Giọng lão ta không có sự kiên nhẫn, cầm lấy con dao bước chân nặng nhọc về phía chỗ bọn họ.

An Nhu lại đứng sát vào bức tường, nghe thấy bước chân của lão ngày càng gần nơi đây thì trái tim run lên.

Theo bản năng, An Nhu nhìn xung quanh, ánh mắt cô lia đến khúc gỗ to dài nhanh chóng nhấc chân lên cầm lấy khúc gỗ.

"À ha, tìm thấy mày rồi!”

Không nghĩ đến khi An Nhu chạy đến lấy khúc gỗ thì bị lão ta phát hiện, cũng chạy đến chỗ An Nhu nhằm muốn gϊếŧ cô.

"Chị!!”

Tự Thước hét lên nhằm thu hút gã ta, anh luôn cảm thấy dằn vặt khi liên lụy đến An Nhu. Anh đá lão ta ngã ngửa ra đất, con dao được lão cầm trên tay cũng rớt theo cú ngã. Nhân cơ hội, Tự Thước đá văng con dao ra khỏi tầm với của lão.

"Con mẹ nó.”

Khi nhìn thấy dao của mình bị đá mất, lão ta tức giận nhìn Tự Thước, Tự Thước thấy khuôn mặt gã được đeo một chiếc mặt nạ của các diễn viên diễn tuồng hay mang.

An Nhu cũng đi đến, cô giơ khúc gỗ chỉ thẳng vào gã, uy nghiêm nhìn lão ta nằm dưới đất mà lớn giọng đe dọa.

"Mày thử tiến đến một bước xem."

Lão ta cũng sợ hãi trước uy nghiêm của An Nhu, nhường một bước ý nghĩ sau này sẽ trả thù sau.

"Hừ, mẹ kiếp 2 lũ tụi mày."

Gã lồm cồm bò dậy, An Nhu và Tự Thước cũng sẵn sàng nghênh chiến nếu lão ta lao vào.

Nhưng lão ta không lao vào mà nhìn bọn họ như ghim tận trong lòng chờ ngày trả thù rồi chạy vào sâu trong rừng.

"Chị A Nhu, chị không sao chứ. Em xin lỗi vì đã liên lụy đến chị."

Bỏ đi sự sợ hãi trong lòng, Tự Thước lo lắng chạy đến chỗ An Nhu hỏi thăm, trong lòng tự trách bản thân đã liên lụy đến An Nhu. Nếu An Nhu và Tự Thước không phản xạ nhanh, có lẽ người nằm dưới đất tiếp theo sẽ là 2 người bọn họ.

Tự Thước cắn răng cuối đầu, bản thân là một người đàn ông mà lại sợ hãi muốn trùng bước, trốn tránh. Lại thấy bản thân không bằng một người phụ nữ như An Nhu, vừa dũng cảm vừa uy nghiêm.

An Nhu nhìn chằm chằm vào Tự Thước một lúc rồi mới trả lời.

"Không sao."

Nhu An xây dựng bản thân là một người phụ nữ độc lập, không dựa dẫm vào ai nên cô gạt tay Tự Thước ra, đi đến chỗ xác thi thể.

Cơ thể nát bấy bởi con dao cùn nhưng vẫn có thấy được rõ hình dạng của thi thể, là một nam nhân.

Với người làm pháp y như An Nhu thì việc xác định thi thể bao nhiêu tuổi rất đơn giản, cô ngồi xổm xuống, nhìn hàm răng mà phán đoán nạn nhân thuộc khoảng độ 30-35 tuổi, thường hay làm việc nặng có thể là khuân vác đồ nhờ cách nhìn bàn tay.

Đại khái đã xác nhận được nạn nhân là nam, 30-35 tuổi, làm những công việc nặng. Thi thể đã bị chặt nhiều khúc, An Nhu đã đếm và sắp xếp lại các bộ phận thì thấy bị thiếu đi mất 1 bộ phận.

Bên trong chỗ phần đất bị xới có vẻ là một thứ gì đó quan trọng với nạn nhân. Khi An Nhu lấy hết phần đất quanh thì thấy một khối gỗ đã bị khoá chặt.

"Có lẽ tài sản của nạn nhân hoặc là một thứ tuyệt mật của nạn nhân."

Tự Thước cũng đi đến, nhìn khung cảnh mà đánh giá.

Không ai khóa đồ dùng cá nhân vào hộp gỗ cả, ngoài thứ quan trọng thì chẳng ai điên rồ đến nỗi cất đồ dùng hằng ngày rồi chôn xuống dưới đất. Ngoại trừ mấy kẻ có chứng bệnh mới làm thế.

"Chúng ta tìm chỗ khác đi, có lẽ sẽ tìm được nhiều manh mối mới."

Tự Thước nhìn xung quanh khu vực mà đánh giá, hẳn đây không phải lần đầu hung thủ gϊếŧ người, hành động rất dứt khoát, lúc bị bọn họ phát hiện tên hung thủ cũng không chẳng lộ ra tia sợ hãi mà còn muốn gϊếŧ bọn họ.

Đặc điểm rõ ràng cho một tên sát nhân đã được hình thành bên trong gã.