Chương 9: Đưa Ô Cho Cô

Lê Thịnh Hạ không xúc động hay dễ cáu kỉnh như em gái mình, dù bị mẹ đánh trước mặt người ngoài, cô ta vẫn duy trì dáng tự nhiên tao nhã.

Lúc nhìn về phía Đường Lê, vẻ mặt Lê Thịnh Hạ vẫn giữ sự thong dong bình tĩnh, cô ta cũng không cho rằng mình làm sai điều gì: "Tôi khinh thường việc phá hoại gia đình người khác, đêm đó là ngoài ý muốn, tôi và Kế Phong đã uống say trong bữa tiệc đó. Sau này tôi sẽ không gặp lại anh ấy nữa.”

Sự kiêu ngạo như vậy không giống như là giả vờ.

Thế nhưng vào ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Lê Văn Ngạn.

Đây là lần đầu tiên Lê Văn Ngạn chủ động liên lạc với cô kể từ lúc cô kết hôn với Hàn Kế Phong.

Ở vùng ngoại ô phía đông, trong căn biệt thự mà cô đã sống gần hai năm.

Lê Văn Ngạn ngồi ở phòng khách, ông ta thấy cô tới liền đặt một bản đơn ly hôn lên bàn: "Tôi đã xem qua bản thỏa thuận rồi, không tính là bạc đãi cô, cô xem xong rồi ký đi.”

Lời nói lạnh lùng khiến cô sững người ngay tại chỗ.

Lê Văn Ngạn thấy cô như vậy thì mím chặt đôi môi mỏng, sau đó nói: "Tối hôm qua dì và chị gái cô trở về từ nhà họ Hàn, hai mẹ con đã cãi nhau một trận.”

Ông ta vừa nói vừa nâng đôi mắt u ám kia lên, nhìn về phía cô lần nữa: "Kế Phong nói cho tôi biết, sau khi hai người kết hôn vẫn không ở chung phòng, nếu đã như vậy thì đối với cô mà nói, mặc dù hai người tách ra, tổn thất của cô trong cuộc hôn nhân này cũng không lớn, chờ làm xong thủ tục ly hôn thì cô ra nước ngoài đi.”

"Bây giờ cô như vậy, có lẽ cuộc sống ở nước ngoài thích hợp hơn với cô hơn."

"Nếu con không ký thì sao?" Rất lâu sau, cô mới lên tiếng.

Đó có lẽ là lần đầu tiên cô ngỗ ngược với Lê Văn Ngạn.

Cũng là lần đầu tiên, không muốn làm con rối mặc cho người khác định đoạt.

Cô đã sớm không ôm bất kỳ kỳ vọng nào với người bố này nữa, nhưng khi cô thật sự nhận ra trong mắt Lê Văn Ngạn chỉ có hai cô con gái do ông ta và Âu Dương Thiến sinh ra, cô vẫn cảm thấy đau đớn ở trong lòng.

Khi nhớ tới những điều này, Đường Lê híp mắt lại.

Nhìn xe cộ ùn ùn, đèn đuốc rực rỡ trên đường, cô cảm thấy hơi hoảng hốt.

Cô không thể quên được sự cố hỏa hoạn kia.

Bởi vì cô không ký tên, cuộc hôn nhân của cô và Hàn Kế Phong rơi vào bế tắc.

Đường Lê không nhớ rõ qua bao lâu, vào một ngày nọ, Lê Thịnh Hạ chủ động hẹn cô gặp mặt và muốn nói chuyện dời mộ của mẹ cô.

Quán cà phê đột nhiên bị cháy, Hàn Kế Phong nghe tin liền chạy tới, anh ta ngay lập tức vọt vào hiện trường vụ cháy và ôm lấy Lê Thịnh Hạ ngất xỉu, bỏ lại cô một mình trong biển lửa.

Xà ngang rơi xuống đè gãy hai chân cô, sau lưng cô chảy máu be bét.

Mặc dù sau đó cô đã được cứu nhưng cũng trở thành một người què không thể tách rời khỏi nạng.

......

Vào ban đêm, mưa rơi tí tách.

Đường Lê không biết bản thân đã đi bao lâu, cô cứ bước đi một cách mờ mịt không có mục đích, cho đến khi có giọt nước rơi trên mặt cô.

Cô vươn tay, thưởng thức cơn mưa phùn liên tục rơi xuống dưới ánh đèn đường.

Việc rời khỏi nhà họ Lê như thế này là sự “buông thả” mà kiếp trước cô không dám nghĩ tới.

Không người nào rõ ràng hơn chính cô, cô vốn không phải là người có tính cách tự ti ít nói.

Khi đến nhà họ Lê, những cái gọi là "sự thật về cuộc đời", sau khi trải qua lời nhắc nhở từng ngày của Lê Diên Nhi, khiến cho cô không ngừng nghi ngờ chính mình trong đêm khuya yên tĩnh, hơn nữa bởi vì Lê Văn Ngạn không quan tâm đến cô nên cô mới có càng ngày càng trở nên im lặng ít nói ở nhà họ Lê.

Danh tiếng của một đứa con gái riêng đã trở thành lý do để người nhà họ Lê công khai chèn ép cô.

Đường Lê nhắm mắt lại ——

Nếu như đã sinh ra cùng một gốc, nếu như cô sống trong địa ngục thì dĩ nhiên người nhà họ Lê cũng phải ở chung với cô!

Một chiếc ô màu đen đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của cô.

Đường Lê mở mắt ra và vô thức quay đầu lại.

Người thanh niên tên Quý Minh đập vào tầm mắt cô, anh ta mặc đồ vest giày da, khuôn mặt trong khá tuấn tú với vẻ mặt kính cẩn.

"Ông chủ nói, mưa càng lúc càng lớn, cô Lê vẫn nên về nhà sớm."