Chương 8: Chị Có Gan Thì Đời Này Cũng Đừng Trở Về Nhà Họ Lê

Lê Diên Nhi cảm giác Đường Lê không nói đùa.

Mỗi một chữ mà Đường Lê nói ra đều rất mạnh mẽ khiến cho sau lưng cô ta cảm thấy lạnh lẽo, đồng thời cũng tức giận căm hận, cô ta không nghĩ tới, đứa con riêng ở nhà gặp người liền cúi đầu rụt vai trong hai năm nay, bây giờ dám khıêυ khí©h cô ta, còn dám ra tay đánh cô ta!

"Không phục à?" Đường Lê mỉm cười.

Lê Diên Nhi nghiến chặt răng.

Lúc này, vυ" Ngô nghe thấy tiếng la hét liền vội vàng chạy tới.

Khi nhìn thấy mặt trái của Lê Diên Nhi hơi ửng đỏ, vυ" Ngô lập tức kéo cô ta tới hỏi: "Mặt cô sao vậy, vừa nãy còn ổn mà.”

Đường Lê đã sớm buông Lê Diên Nhi ra, cô cầm lấy điện thoại di động trên giường và đi ra ngoài.

“Chị đứng lại đó cho tôi!” Lê Diên Nhi đuổi theo vài bước, khi nhìn thấy Đường Lê sắp đi xuống dưới lầu bèn hung dữ nói: "Đường Lê, chị có gan thì cả đời này cũng đừng trở về nhà họ Lê!”

Khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, cô ta sẽ nói tất cả mọi thứ với bố mẹ cô ta.

Nghĩ đến hành động của Đường Lê, cô ta tin tưởng bố nhất định sẽ đánh chết đứa con gái riêng độc ác này!

Nghe thấy vậy, bước chân của Đường Lê cũng không dừng lại.

Cô đi thẳng ra cửa lớn nhà họ Lê, không ai cản trợ.

Cô không được Lê Văn Ngạn coi trọng nên cô ở nhà họ Lê cũng chỉ bị khinh thường miệt thị, cho dù là người giúp việc trên đường nhìn thấy cô, bọn họ cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng chứ đừng nói là lên tiếng quan tâm cô.

Quan tâm cô đồng nghĩa với việc không để Âu Dương Thiến vào mắt.

Nói đến cũng thật nực cười.

Kiếp trước, ở nhà họ Lê thì Âu Dương Thiến là người tốt với cô nhất, thậm chí còn vì cô mà đánh hai con gái.

Đường Lê đi ở ven đường, nghĩ đến chuyện cũ kiếp trước.

Đến đêm khuya, từng đợt gió lạnh thổi qua, cô ôm chặt hai tay mình.

Không nói đến Lê Diên Nhi được gia đình sủng ái vô luật vô thiên, con gái lớn của Lê Văn Ngạn và Âu Dương Thiến là Lê Thịnh Hạ từ nhỏ đã hiểu chuyện, tài đức vẹn toàn, là cô gái người người khen không dứt miệng và cũng khiến Hàn Kế Phong nhiều năm nhớ mãi không quên.

Lần đó khi cô đẩy cửa phòng làm việc của Hàn Kế Phong ra, bắt gặp chồng mình từ phía sau ôm một người phụ nữ khác đứng trước cửa sổ.

Trên gương mặt anh tuấn của Hàn Kế Phong là sự dịu dàng mà cô chưa từng thấy qua.

Cằm của anh ta khẽ chạm vào gò má người phụ nữ như đang thì thầm quyến luyến.

Hai người kia vừa nhìn thấy vị khách không mời mà đến này liền nhanh chóng tách ra.

Khi thấy rõ người phụ nữ kia chính là Lê Thịnh Hạ, trong đầu cô liền vang lên tiếng ong ong, cô lập tức hiểu ra tất cả.

Sau đó, cô phát hiện ra vết răng trên vai trái của Hàn Kế Phong.

Còn có mấy vết trầy xước móng tay bên hông.

Đó là lần đầu tiên cô bộc lộ cảm xúc trong nhiều năm.

Cô hỏi Hàn Kế Phong, đập đồ đạc trong phòng, Hàn Kế Phong túm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước gương trang điểm, chỉ vào dáng vẻ xấu xí của cô trong gương, nói: "Cô nhìn dáng vẻ của chính cô đi!”

Anh ta nói xong và xách âu phục đóng cửa đi ra ngoài.

Cô cuộn mình ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo đến bình minh.

Mẹ của Hàn Kế Phong là Tần Nguyệt Như đến phòng thăm cô, thở dài một tiếng, nói một cách sâu xa: "Thỉnh thoảng người phụ nữ phải học cách mở mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, không cần biết vào bất cứ lúc nào, con chỉ cần nhớ kỹ, con mới là vợ danh chính ngôn thuận của nó, cuối cùng cũng có một ngày nó sẽ trở về.”

Đêm đó, Âu Dương Thiến dẫn Lê Thịnh Hạ đến nhà họ Hàn.

Không giống như Lê Thịnh Hạ tri thức ăn mặc tao nhã, sau khi cô kết hôn phải chăm sóc mẹ chồng, làm vợ toàn thời gian, chỉ mặc quần áo mua online bình thường, không trang điểm tinh xảo, hơn nữa cả đêm không ngủ, vì vậy vẻ mặt trông rất tiều tụy.

Về độ tuổi, rõ ràng cô nhỏ hơn Lê Thịnh Hạ 5 tuổi.

Đêm đó, Âu Dương Thiến tát Lê Thịnh Hạ một cái.

Ở trước mặt Đường Lê và Tần Nguyệt Như, bà ta buộc con gái của mình phải thề rằng từ nay về sau phải cắt đứt quan hệ với Hàn Kế Phong.