Chương 37: Tất Cả Mọi Người Đã Đủ Nhẫn Nại Với Cô!

Thỉnh thoảng bọn họ có lớp tự học vào ban đêm.

Nếu một mình A Lê trở về, ai biết được có gặp phải mấy người có ý đồ xấu xa hay không.

Ký túc xá bên này lại không có dì quản lý.

Ngô Tuyết Hàm đột nhiên nói: "A Lê, hay mình chuyển đến ở cùng cậu nha!”

Đường Lê đang khom lưng sửa sang lại giường của mình, nghe vậy liền nhìn Ngô Tuyết Hàm Ở phía sau. Ngô Tuyết Hàm móc móng tay, nhỏ tiếng nói: “Bình thường Dư Tuệ và Tưởng Y Ninh đã không để ý tới mình. Cậu lại chuyển đi. Bây giờ mình trở về ký túc xá, ngoại trừ đọc sách ra chỉ có chơi điện thoại di động, ngay cả người nói chuyện phiếm cũng không có.”

“...... Mặc dù trước đây cậu không nói chuyện với mình nhưng ít nhất mình sẽ không cảm thấy cô đơn.”

Đường Lê đứng thẳng dậy nói: "Cậu cũng nhìn thấy hoàn cảnh nơi này rồi đó.”

Ngô Tuyết Hàm xấu hổ gãi lỗ tai: "Thật ra cũng không khác gì so với trong nhà mình... chỉ là dưới lầu không có quản lý, nhưng mà có cậu ở đây thì mình không còn sợ nữa.”

Đường Lê nghe xong mỉm cười, sau đó nói: "Cậu muốn chuyển thì chuyển đi.”

"Thật sao?" Ngô Tuyết Hàm vui đến hai mắt sáng lên: "Vậy bây giờ mình sẽ trở về thu dọn đồ đạc, để buổi tối dọn tới đây với cậu!”

Cô ấy nói xong liền chạy mất bóng ngay lập tức.

Trên bàn làm việc, điện thoại di động lại rung lên lần nữa.

Lần này Đường Lê không từ chối.

Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói dò hỏi của Lê Văn Ngạn liền truyền đến: "Vừa rồi sao không nghe điện thoại?”

"Đang bận." Đường Lê trả lời tùy ý.

"Bận? Cô thì có làm gì mà bận hả? Không tập trung học hành, cả ngày chỉ nghĩ đến đường ngang ngõ tắt. Ở trong nhà này, tất cả mọi người đều đã cố gắng nhẫn nhịn cô, Diên Nhi là em gái của cô, cô lớn hơn con bé một tuổi, chuyện cô nên làm là thế nào để trở thành người chị tốt chứ không phải tranh giành với em gái mình!”

Đường Lê cầm điện thoại di động ngồi trở lại bên giường, khi nghe Lê Văn Ngạn răn dạy, vẻ mặt vẫn không thay đổi, cô chỉ bình tĩnh mở miệng nói: "Ông cũng nên nói những lời này với Lê Diên Nhi, tôi lớn hơn cô ta một tuổi, việc cô ta phải làm không phải động một chút là kể tội ở sau lưng người khác, mà là phải cố gắng trở thành một người em tốt biết tôn trọng chị gái.”

Lê Văn Ngạn tức giận: "Tôi thấy cô càng ngày càng không coi bề trên ra gì!”

"Không, tôi chỉ là càng nghĩ càng hiểu ra." Đường Lê dựa vào lan can giường, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Ở nhà họ Lê, ai cũng xem tôi là người ngoài, ông và bà nội cũng không nhìn tôi, tôi đành phải tự mình tính toán thôi.”

“Vì vậy cô liền đi cướp vai của em gái cô à?!"

Lê Văn Ngạn cố gắng đè nén giọng điệu tức giận của mình: "Tôi cho cô học trường học viện nghệ thuật là hy vọng tương lai cô có bằng tốt nghiệp đại học. Trái lại cô giỏi rồi, không biết nhớ cái gì mà lại đi học cách làm thế nào để hãm hại chị em của mình Đánh nhau với em gái của cô, đẩy con bé vào hồ bơi trong bữa tiệc mừng thọ, sau khi sự việc xảy ra thì theo thói quen cãi chày cãi cối! Bây giờ lại làm ra chuyện này, tối nay cô về nhà ngay cho tôi! Tôi có chuyện muốn hỏi cô, có nghe thấy không hả?!”

Đường Lê không nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.

Cô tiện tay ném điện thoại rồi đứng dậy đi ra ban công.

Đường Lê nhìn vào ánh hoàng hôn màu vàng khắp trời, hơi nheo mắt lại.

Nhà cô ở Điền Nam.

Ở đây, không có nhà của cô.

Nếu như đã như vậy thì vĩnh viễn không cần nói đến việc cô có về nhà hay không.

Đường Lê không trở về nhà họ Lê, sáng hôm sau, cô liền nhìn thấy Âu Dương Thiến ở bên ngoài tòa nhà giảng dạy.

Hai tay Âu Dương Thiến cầm túi xách ngồi trên băng ghế ở cửa.

Phía sau có một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da.

Đó là thư ký của bà ta.

Âu Dương Thiến xinh đẹp, khí chất lại tốt, âu phục màu trắng cùng quần dài, búi tóc đen nhánh. Khi bà ta quay đầu nhìn, cho dù không còn trẻ nữa, đôi mắt kia vẫn toát ra vẻ phong tình khiến không ít nam sinh liên tục quay đầu lại.

Khi thấy Đường Lê, Âu Dương Thiến lập tức đứng dậy đi tới.

Đường Lê nói với ngô Tuyết Hàm: "Cậu đến căng tin Đông Uyển chờ mình trước.”