Chương 36: Sao Có Thể Là Chị Ta!

Trong lòng chị Văn lại không nghĩ như vậy.

Nguyễn Giang hiện là đạo diễn nổi tiếng trong nước, phim của ông thường có độ phổ biến cao, từng được không ít nghệ sĩ yêu thích. Bây giờ nam nữ chính của 《Nguyên tội》 đã đủ, vai phụ dù không có danh tiếng gì nhưng chỉ cần diễn xuất tốt thì cũng sẽ không có vấn đề gì.

Ban đầu truyền thông Nịnh Mang chọn Lê Diên Nhi, chẳng qua là vì muốn thêm hoa trên gấm.

Đúng lúc này, Lê Diên Nhi nhận được tin nhắn wechat của Thẩm Na.

[Diên Nhi, cậu xem video trên trang web sinh viên chưa? Đó có phải đứa nhà nghèo nhà cậu không?!]

Lê Diên Nhi hỏi...

[Video nào?] ]

Thẩm Na nhanh chóng gửi đường link đoạn video.

Chia sẻ từ trang web sinh viên.

Đó là một video thử vai dài 1 phút 56 giây.

Lê Diân Nhi mở video, 6838 bình luận đập vào mắt...

【Người này diễn vai Ứng Tuyền Nhi rất tốt! 】

【Là kết quả bất ngờ sao? Học viện điện ảnh vì phim này mà tranh giành ba ngày, kết quả... lại bị học viện rác rưởi bên cạnh giành được ư? 】

【 Ba ngày mà học viện các người cũng không chọn ra Ứng Tuyền Nhi thích hợp, học viện chúng tôi vừa xuất hiện liền lực áp đảo tất cả. Thứ cho tôi nói thẳng, các người ngồi ở đây đều là rác rưởi. 】

Lê Diên Nhi nhìn chằm chằm vào video, nữ sinh đóng vai Ứng Tuyền Nhi này không phải Đường Lê thì là ai?

Cô ta cầm máy tính bảng trên đầu gối lên ném mạnh xuống đất!

Làm sao có thể chứ?

Làm sao cô ta có thể bị một tên hề cướp vai chứ?!

Dựa vào cái gì...

Một cô gái ngoài giá thú lại dám kiêu ngạo như vậy!

"Có chuyện gì vậy?" Chị Văn hoảng sợ.

Lê Diên Nhi cầm điện thoại bấm số, vành mắt hơi đỏ ửng, khi cô ta nghe thấy giọng Âu Dương Thiến, cuối cùng không nhịn được liền khóc lên.

Đường Lê không biết có người ở nhà tức giận đến long trời lở đất, thản nhiên xem video trên điện thoại Ngô Tuyết Hàm mới mua, cô xem xong liền vào nhà vệ sinh cùng tầng rửa mặt.

Ngô Tuyết Hàm vui vẻ đi theo, nói với vẻ mặt tự hào: "Lúc trước, người bên học viện điện ảnh nhìn thấy chúng ta đều tỏ vẻ kiêu căng, mặt hướng lên trời, bây giờ cái đuôi của bọn họ bị đứt rồi.”

Đường Lê nghiêng đầu hỏi cô ấy: "Đã xác định được ai diễn Ứng Tuyền Nhi rồi à?”

"Vẫn chưa." Ngô Tuyết Hàm vừa xem tin nhắn điện thoại vừa nói: "Nhưng trên mạng đều nói, những người thử vai khác không ổn lắm, mà ban giám khảo cũng đã tương đối hài lòng với người học viện chúng ta.”

Mặc dù Đường Lê đi thử vai nhưng trong lòng không nắm chắc lắm.

Suy cho cùng cô chỉ có một số kinh nghiệm diễn xuất.

Vẫn là vào bốn năm năm trước của kiếp trước.

Cô có thể nhập vai vào nhân vật Ứng Tuyền Nhi, toàn bộ đều dựa vào kinh nghiệm trải đời tương tự của mình và Ứng Tuyền Nhi.

"A Lê, điện thoại di động của cậu đang đổ chuông kìa." Ngô Tuyết Hàm gọi Đường Lê.

Trở về ký túc xá, Đường Lê nhìn thấy số người gọi.

Ngô Tuyết Hàm thấy cô lại ném điện thoại lại bàn làm việc bèn hỏi: "Không nghe máy sao?”

"Chỉ là điện thoại quấy rối thôi." Đường Lê lạnh nhạt trả lời, ánh mắt nhìn về phía điện thoại di động của Ngô Tuyết Hàm: "Cậu dùng như thế nào rồi, có vấn đề gì không?”

Hôm qua hai người các cô đã cùng nhau ra ngoài mua điện thoại.

Ngô Tuyết Hàm lắc đầu như trống bỏi: "Dùng nó lên QQ và WeChat hơi chậm, mình đã đến cửa hàng đổi gói lưu lượng truy cập rồi.”

Cô ấy nói xong liền quay đầu đánh giá ký túc xá đơn sơ.

Góc tường mốc meo, ban công bẩn thỉu, ngay cả giá phơi quần áo cũng không có.

Toàn bộ tầng chỉ có một nhà vệ sinh.

Cũng may không có người khác ở, bằng không buổi sáng thức dậy, đánh răng rửa mặt phải mất nửa ngày để xếp hàng.

Vừa rồi cô ấy nhìn thấy, phòng tắm không có máy nước nóng.

Đến khi trời lạnh đi, tắm rửa sẽ trở thành một vấn đề.

Ngô Tuyết Hàm thu lại tầm mắt, lo lắng nhìn Đường Lê: "A Lê, một mình cậu sống ở đây có thật sự ok không?”

Vừa rồi cô ấy tới có nhìn thấy mấy nhân viên căng tin ở dưới lầu.

Còn có đàn ông huýt sáo với cô ấy...