Chương 26: Đường Lê, Tôi Và Cậu Không Đội Trời Chung

Đường Lê đi thẳng tới trước mặt Ngô Tuyết Hàm, sau đó đặt tất cả tiền mặt vào tay cô ấy: "Nếu bạn cùng phòng đã bồi thường cho cậu thì cậu nhận lấy đi. Về phần dư, coi như là cậu ta trợ cấp tổn thất tinh thần cho cậu.”

Đôi mắt Ngô Tuyết Hàm đỏ ửng lên, cô ấy nhỏ tiếng hỏi: "Vậy tôi có thể dùng số tiền này để mua điện thoại tốt hơn không?”

"Đã là tiền của cậu, cậu muốn tiêu như thế nào là quyền của cậu."

Dư Tuệ nghe xong liền tức chết.

Tại sao lại có người vô liêm sỉ như vậy!

Tưởng Y Ninh không nhìn nổi nữa: "Đường Lê, cậu đừng có được voi đòi tiên.”

So với Dư Tuệ ăn mặc thời thượng phô trương thì Tưởng Y Ninh khiêm tốn hơn nhiều, váy áo sơ mi màu hồng, vòng eo thon gọn, mái tóc đen dài mềm mại xõa ngang vai, cho dù là cảnh cáo cô, giọng vẫn uyển chuyển êm tai.

"Khiến cho Tuệ Tuệ mất mặt trước lớp học, lại kêu người đăng ảnh chụp lên mạng.” Trong lời nói của Tưởng Y Ninh tràn ngập sự thất vọng: "Chúng ta đã làm bạn cùng phòng hơn một năm rồi, đôi khi Tuệ Tuệ nói chuyện quả thật khiến cậu không thoải mái... Nhưng mà cậu cũng không nên sử dụng cách này để đối xử với bạn cùng phòng của cậu như vậy chứ.”

"Thì ra là cậu làm." Dư Tuệ khẽ lẩm bẩm, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Đường Lê: "Cậu hại tôi như vậy. Đường Lê, tôi và cậu không đội trời chung!”

Cô ta nói xong bèn xách túi rời khỏi ký túc xá.

Tưởng Y Ninh không yên lòng nên đuổi theo ngay lập tức: "Tuệ Tuệ…"

Trong ký túc xá lập tức yên tĩnh trở lại.

Đường Lê đặt túi xách lên bàn, sau đó đi đến trước tủ quần áo bắt đầu sửa sang lại hành lý của mình.

Một lúc lâu sau, giọng điệu dò hỏi không chắc chắn của Ngô Tuyết Hàm truyền đến từ phía sau: "A Lê, là cậu bảo Viên Tiến của khoa biên đạo* đăng ảnh của Dư Tuệ lên web sinh viên sao?”

* biên đạo: biên kịch và đạo diễn

Khi nghe thấy tên Viên Tiến, động tác đi lấy hộp cơm của Đường Lê dừng lại.

Cô quay lại...

Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Ngô Tuyết Hàm, cô không trả lời chỉ hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?”

"Mình cảm thấy không phải là cậu." Ngô Tuyết Hàm trả lời.

Ngô Tuyết Hàm thấy Đường Lê không phủ nhận càng tin tưởng vào trực giác của mình không sai, cô ấy nhịn không được mà cảm thấy lo lắng cho Đường Lê: "Vậy tại sao vừa rồi cậu không nói cho các cậu ấy biết sự thật, còn để cho các cậu ấy hiểu lầm như vậy chứ?”

Đường Lê vừa thu dọn quần áo vừa nói: "Không phải mình khiến các cậu ấy hiểu lầm, là có người dẫn dắt.”

"..." Ngô Tuyết Hàm nghe không hiểu.

Đường Lê lại không giải thích nữa.

Đồ đạc của cô không nhiều, ngoại trừ chăn chỉ có một túi hành lý.

Ngô Tuyết Hàm nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường: "Sao cậu lại bỏ quần áo vào túi hành lý vậy?”

"Buổi chiều mình bị chuyển đến ký túc xá bên Tây Sơn." Đường Lê nói xong, ánh mắt nhìn về phía Ngô Tuyết Hàm mang theo một chút ấm áp: "Xem ra sau này không thể đi học ăn cơm với cậu rồi.”

Ngô Tuyết Hàm sốt ruột: "Sao câu lại chuyển đến đó ở?”

Đường Lê nhìn thấy cô ấy thực sự quan tâm đến mình, cô liền nửa đùa nửa thật nói: "Bởi vì mình không đóng phí tài trợ.”

Ngô Tuyết Hàm không thể tiếp lời.

Tiền tài trợ của cô ấy cũng là gia đình mượn từ họ hàng.

"Nếu không thì cậu tìm lãnh đạo trường nói đi." Ngô Tuyết Hàm đề nghị: "Bây giờ chẳng phải tất cả các trường đại học đều cho phép sinh viên vay tiền sao? Để họ sắp xếp thử, đến khi cậu tốt nghiệp ra kiếm được tiền thì sau đó trả lại tiền cho trường.”

Lời nói của cô ấy bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa.

Đường Lê đi mở cửa, là một nữ sinh xa lạ.

Đối phương hỏi: "Đường Lê có ở đây không? Có một người đàn ông ở tầng dưới đang tìm cậu ấy.”

Hai phút sau...

Đường Lê đi ra khỏi tòa ký túc xá.

Bên đường, là một người đàn ông tay cầm túi giấy tờ.

Khi nhận ra đó là Quý Minh, bước chân của cô hơi dừng lại.

Dường như Quý Minh cảm ứng được bèn quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô, anh ta nói với vẻ mặt dịu dàng: "Ông chủ bảo tôi tới đây đưa đồ cho cô Đường.”