Chương 27

Ánh mắt của thư sinh lại không tự chủ mà dừng lại trên vòng eo thon thả kia.

Đột nhiên nhận thấy được một uy áp khiến cho người ta sợ hãi đè ép trên đỉnh đầu của hắn. Thân thể của hắn theo bản năng run rẩy, tầm mắt khẽ nâng lên, liền đối diện với ánh mắt của Ngu Nghiên.

Mắt phượng thâm thúy, cực kỳ có uy nghiêm, khiến người khác không dám đối diện.

"..."

Người bị đưa đi, Minh Nhiêu gọi tiểu nhị của khách điếm lại, báo cho đối phương bản thân đã đặt hàng tại một vài cửa hàng ở chợ Tây, nàng để địa chỉ là Túy Hương các, đến lúc đó phải phiền tiểu nhị của khách điếm một chút hỗ trợ nhận giùm.

Đồ vật ở phủ Quốc công đã rất nhiều, không thể tiếp tục giao đến trong viện của nàng nữa, cho nên nàng liền dứt khoát để lại nơi này, trước tên nhờ người giao phần hàng hóa này đến tay tiêu cục.

Khi hai người nói chuyện với nhau thì Ngu Nghiên bất động thanh sắc ở một bên lắng nghe.

Sắp xếp mọi việc xong, bên ngoài sắc trời đã thay đổi, rất nhanh sẽ đổ mưa to.

Minh Nhiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngu Nghiên, nam nhân đúng lúc cũng đang cúi đầu nhìn nàng chăm chú.

Minh Nhiêu đột nhiên lại nghĩ tới chuyện mới vừa rồi áp lên áo choàng của hắn, bên tai lại nổi lên một tầng khí nóng.

Da của nàng màu trắng, khuôn mặt hơi đỏ lên liền vô cùng rõ ràng.

Minh Nhiêu ngượng ngùng cúi đầu, lùi hai bước, kéo ra khoảng cách với Ngu Nghiên, hành lễ.

"Hôm nay lại làm phiền ngài, đa tạ… Vậy ta, ta cáo từ trước đây."

Ngu Nghiên trầm mặc, không nói chuyện, nhìn nàng rời đi.

Người đã đi rồi, Ngu Nghiên vẫn đứng ở hành lang không động đậy.

Mạnh Cửu Tri rốt cuộc cũng từ trong phòng lảo đảo đi ra.

Ngu Nghiên vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, đôi mắt rũ xuống nhìn về phía mặt đất, vẫn còn xuất thần, ngón tay không ngừng mà mơn trớn vết thương trong lòng bàn tay, một chút một chút, như là đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.

Bên ngoài đột nhiên ầm một tiếng vang lớn –

Rồi rất nhanh sau đó, mưa to như trút nước.

Lúc này Ngu Nghiên mới lấy lại tinh thần, hắn kêu Mạnh Cửu Tri một tiếng: "Phái người theo dõi nàng ấy."

Mạnh Cửu Tri nhất thời không nói nên lời: "Ngài không phải đã sớm kêu người…"

Nam nhân xua tay, lui về phía sau một bước, dựa vào trên lan can lầu hai gần đó.

Lại khôi phục tư thái lười biếng.

"Mọi chuyện lớn nhỏ." Hắn nói.

Đêm khuya ngày hôm sau, A Thanh cầm dù đi vào Bách Minh quán, đưa một bức thư thật dày tới tay của Mạnh Cửu Tri, một lời cũng không nói, lại xoay người trở về Minh phủ.

Mạnh Cửu Tri cầm cuốn thi tập "ký lục giám thị", khóe miệng giật giật.

Mệnh lệnh "Mọi chuyện lớn nhỏ" được truyền xuống, kết quả thu được đều ở trong bức thư này, à không, là ở trong cuốn sách.

Lớn thì bạn bè giao lưu của Minh cô nương, đau đầu nhức óc, nhỏ thì ăn uống chơi bời, đọc sách viết chữ, thậm chí còn Minh cô nương tỉnh dậy khi nào, dùng bữa khi nào, hôm nay mặc quần áo nào, mang cái trâm cài màu gì, ăn món ăn gì, món nào ăn được nhiều, món nào ăn được ít, kỹ càng tỉ mỉ đến mức khủng bố.

Mọi chuyện chi tiết như thế, tất cả đều dùng hình thức thư từ gửi vào trong Bách Minh quán, trong tay nam nhân kia.

Ngu Nghiên rất ít khi suốt đêm suốt đêm xử lý công việc, việc có thể bỏ sẽ bỏ, hắn tuyệt đối sẽ không hy sinh thời gian giấc ngủ của bản thân.

Nhưng vì chờ hồi âm của Minh phủ, Ngu Nghiên mỗi ngày đều đi ngủ rất khuya, xem xong rồi gửi lại thư mới có thể nghỉ ngơi.

Bộ quần áo bị Minh Nhiêu chạm qua kia không tiếp tục mặc, nhưng cũng không có bị mang đi thiêu hủy.

Mạnh Cửu Tri vô tình nhìn thấy, bộ quần áo kia được Ngu Nghiên gắp lại, đặt ngay ngắn ở bên cạnh gối.

Mạnh Cửu Tri không biết chuyện này đối với Minh cô nương mà nói có phải là chuyện tốt hay không. An Bắc hầu là một người rất cố chấp, cố chấp đến mức rất cực đoan, cực kỳ cực đoan.

Nếu như hắn đã yêu một người, như vậy thì đối phương tuyệt đối sẽ không bao giờ có khả năng chạy thoát.

Lại hai đêm sau, mật thám bị phái đi Lương Châu dò hỏi tin tức trở về kinh thành.

Ngu Nghiên cởϊ áσ ngoài, biếng nhác dựa lên trên giường nệm, mắt phượng khép hờ.

Hắn nghỉ ngơi ở giữa thư phòng, thuộc hạ phục mệnh quỳ gối ở bên ngoài, cách một cái bình phong, thấp giọng bẩm báo.

"Minh cô nương ở Lương Châu từng có một hôn ước, đối phương là con cháu nhà nghèo bình thường, tên là Vương Tuấn Dương."

"Mùa xuân năm nay vị Vương công tử này thi đình đạt Trạng Nguyên, gần đây nổi bật vô song, kết giao không ít người quyền quý."

"Trên đường trở về thuộc hạ tình cờ gặp sứ giả đưa tin từ kinh thành đến Lương Châu, tình cờ nghe nói là đưa đến thứ sử trong phủ Lương Châu, thuộc hạ lại lặng lẽ đi theo trở về." Cấp dưới đưa mấy bức thư qua: "Thuộc hạ đã chép lại thư nhà của Minh cô nương."

Trong phòng yên tĩnh một lúc, rồi sau đó phias sau bình phong truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.

Ngu Nghiên để chân trần, tóc xõa, khoác một cái áo sam mỏng màu xanh nhạt bên ngoài áo ngủ, bước ra từ giữa căn phòng, cả người hắn còn toát ra vẻ cáu gắt vì buồn ngủ.

Giơ tay, tiếp nhận bức thư từ trong tay của thuộc hạ, mở ra hai bức, đọc nhanh như gió.

Vẻ lười biếng trong mắt chậm rãi rút đi, ánh mắt dần trở nên lạnh băng.

Hoá ra nàng có hôn ước nam tử ban ngày kia.

Vậy thì tại sao nàng lại phải hời hợt nói chỉ là đồng hương chứ.