Chương 26

Ma xui quỷ khiến, Minh Nhiêu nâng một tay khác lên, ấn lên trường bào của nam nhân.

Ngón tay thon dài trắng nõn đều đặn như cọng hành làm bằng ngọc dán sát lên áo bào màu mực đang tung bay, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng như mỡ đông.

Cảm giác mượt mà khi chạm vào tơ lụa, những nét hoa văn chìm xẹt qua lòng bàn tay, chất vải hơi lạnh.

Cảm giác lạ lẫm khiến lý trí của Minh Nhiêu lập tức trở về, dừng động tác lại, sững sờ ngẩng đầu, chỉ thấy nụ cười của Ngu Nghiên dần biến mất, hai mày nhíu lại, đang nhìn chằm chằm đằng sau nàng.

Nàng không biết rằng cơn gió sau lưng đã làm đổ thanh gỗ dựng ở mép hàng rào trên Quan Cảnh đài, mà thanh gỗ đó đang xiên xẹo đổ về phía nàng.

Sắc mặt Ngu Nghiên thay đổi.

Minh Nhiêu nghĩ rằng hắn không thích bị người khác chạm vào, đang định giơ tay lên.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cổ tay bỗng bị người nắm thật chặt, một bàn tay dày rộng đặt trên eo nàng, một lực mạnh mẽ ấn đầu nàng vào trong l*иg ngực dày rộng.

Minh Nhiêu bị người ôm, nhanh chóng lùi lại vài bước về phía bên trong hành lang.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, gương mặt cọ lên quần áo của nam nhân, tóc mái cọ qua cằm của hắn, bốn mắt nhìn nhau với hắn.

Hô hấp của hai người chớp mắt liền rối loạn, mùi hương ngọt ngào và mát lạnh đan xen nhau, tim đập chậm một nhịp.

Trong lúc còn đang ngẩn ngơ, liền nghe tiếng leng keng ở cách đó không xa truyền đến, còn có tiếng người bước trên mặt đất.

Minh Nhiêu như con thỏ bị sợ hãi, bỗng dưng quay đầu, không thể tin mà trợn tròn mắt.

Ở nơi nàng đang đứng, lại có một cây gậy gỗ tròn dài khoảng một trượng, nằm trên mặt đất là Vương Tuấn Dương đuổi theo tới lại đúng lúc bị đập trúng.

Tay của Ngu Nghiên rời khỏi eo nàng, liếc mắt nhìn một thư sinh trẻ tuổi đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

"Đi cùng nhau?"

Minh Nhiêu bị hỏi câu này tức khắc liền giật mình một cái.

"Minh cô nương là đang tưởng niệm người xưa sao."

"Minh cô nương tới đây lấy lòng bản hầu, không phải vì cầu tình cho tình cũ?"

"Ngươi còn nhớ thương cái tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia, có phải không."

"Minh cô nương, đã gả cho ta rồi thì chớ có tiếp tục nghĩ đến người khác, có biết không."

Những lời nói ở kiếp trước tràn ngập trong đầu, Minh Nhiêu nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh.

Minh Nhiêu quay đầu, trịnh trọng mà nghiêm túc nhìn Ngu Nghiên.

"Chỉ là đồng hương." Nàng gằn từng chữ một.

Minh Nhiêu đã từng chứng kiến dáng vẻ người nam nhân này phát điên khi ghen tuông, nên nàng không dám ở Ngu Nghiên trước mặt biểu hiện ra bộ dáng có nửa điểm quan hệ với Vương Tuấn Dương.

Nàng thật sự không chịu nổi.

Đôi mắt trong veo ánh lên tầng sương mù, đơn thuần và quyến rũ hai từ mâu thuẫn hoàn toàn tương phản khi dùng ở trên người nàng thì lại cực kỳ thích hợp, giờ phút này trong đôi mắt sạch sẽ kia, nhiều thêm hai phần nghiêm túc, nhìn đến mức khiến Ngu Nghiên cảm thấy hứng thú.

Nàng đã quá cố tình, quá nghiêm túc gạt bỏ mối quan hệ, vụng về che giấu, có vẻ giống như giấu đầu lòi đuôi.

Tầm mắt của Ngu Nghiên đánh giá nhìn qua nhìn lại trên người Minh Nhiêu và Vương Tuấn Dương đã ngất, bỗng nhiên mỉm cười.

Người về Lương Châu tìm hiểu tin tức, qua mấy ngày nữa, cũng có lẽ đã trở lại rồi.

Đến lúc đó, tất cả mọi chuyện trên người nàng, hắn đều sẽ biết thật rõ ràng.

Minh Nhiêu bị nhìn đến da đầu tê dại, có một loại cảm giác bản thân bị thứ gì đó nguy hiểm theo dõi.

Nàng biết Ngu Nghiên cười không nhất định là đang vui vẻ, giống như mới vừa rồi bị hắn chặn ở cửa, vừa gặp mặt hắn liền mỉm cười, khi đó không giống như đang cười vui vẻ.

Nhưng giờ phút này, hình như… Tâm tình của hắn lại trở nên tốt hơn.

Thật là một người hỉ nộ vô thường.

Động tĩnh vừa rồi rất lớn, tiểu nhị của khách điếm nghe thấy động tĩnh liền lên lầu. Vừa lên tới liền nhìn thấy người vây quanh hành lang.

Vương Tuấn Dương bị đánh đến bất tỉnh nhân sự đang nằm lẻ loi ở cửa, bạn của Vương Tuấn Dương đi theo phía sau tiểu nhị của khách điếm lên lầu tìm người lập tức vọt đến.

Thư sinh kinh hô: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây! Ta và hắn hẹn ở dưới lầu, tại sao hắn lại lên đây, còn, còn xảy ra chuyện như thế này!"

Tiểu nhị của khách điếm không dấu vết mà nhanh chóng nhìn thoáng qua Minh Nhiêu, thấy thiếu nữ quay đầu đi, không có nửa điểm hứng thú đối với chuyện náo nhiệt trước mắt, liền cười cười.

"Tiểu nhân cũng không biết vị công tử này tại sao lại lên đây, có lẽ là đi nhầm, ngài nhận được người liền dễ rồi, mau đỡ người trở về, mời đại phu đến xem đi."

"Bằng hữu của ta ở chỗ này của các ngươi xảy ra chuyện, các ngươi phải phụ trách! Đây chính là tân khoa Trạng Nguyên! Xảy ra chuyện gì thì các ngươi gánh nổi sao?"

Tiểu nhị không chút hoang mang nói: "Đây là tất nhiên, chúng tôi sẽ phái tiểu nhị đi cùng ngài."

Thư sinh không tiếp tục làm khó, cùng tiểu nhị của khách điếm đỡ người đi ra ngoài.

Khi hắn tới rất vội vàng, không có nhìn kỹ, lúc này vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu nữ đứng bên cạnh rào chắn ở lầu hai.

Nhìn khuôn mặt nghiêng kia, dáng người kia, nhất định là một mỹ nhân.

Từ xưa đến nay nhà văn giới văn học chưa từng không phong lưu. Hắn đang muốn nhìn kỹ hơn, Minh Nhiêu liền dứt khoát xoay toàn bộ thân mình qua, đưa lưng ra phía bên ngoài.