Chương 28

Ngón tay ấn lên giấy thư của Ngu Nghiên dần dùng sức.

Nàng đang giấu giếm, đang lừa gạt hắn à.

Lại nghĩ đến trước khi tách ra, những việc mà nàng đã dặn dò tiểu nhị của khách điếm.

Nàng đang chọn mua đồ, đồ sẽ được đưa đến tửu lầu, đến lúc đó những thứ đồ khác sẽ được gửi từ tiêu cục về Lương Châu.

"Hình như tỷ tỷ phải rời khỏi kinh thành…" Giọng nói của Lưu Đại Bảo đột nhiên quanh quẩn ở bên tai.

Nàng phải về Lương Châu, cho nên mới chuẩn bị mấy thứ kia, cho nên gặp được người không quen thuộc là hắn, cũng không cần thiết phải nói thẳng ra.

Vậy nam tử kia thì sao, cái tên thư sinh họ Vương, sẽ trở về cùng nhau sao, hôn sự của bọn họ sẽ còn tiếp tục sao.

Có chuyện gì đó đang dần mất đi khống chế, Ngu Nghiên bắt đầu trở nên bực bội.

Ban đầu vốn định làm theo từng bước, dù sao thì "hứng thú" của hắn đối với nàng cũng không phải rất mãnh liệt.

Nhưng con mồi mà bản thân nhìn trúng muốn chạy trốn, đây là chuyện mà Ngu Nghiên bất luận như thế nào cũng không thể chịu đựng nổi.

Hắn khẽ dặn dò cấp dưới vài câu, rồi sau đó xoay người trở về trong phòng.

Muốn trở về, cũng phải có khả năng trở về mới được.

...

Tỳ nữ bên cạnh Minh Nhiêu là tỳ nữ hầu hạ bên người Trần thị, sau khi từ Túy Hương các trở về, hai tỳ nữ liền đúng sự thật mà một năm một mười, sinh động như thật nói ra cảnh tượng Vương Tuấn Dương đối với Minh Nhiêu không vừa lòng không buông tha như thế nào.

Sau khi Trần thị nghe xong, lập tức kêu Minh Nhiêu đến đây.

Minh Vân ở một bên liên tục nói không có khả năng, nàng ta chỉ vào Minh Nhiêu mà mắng: "Nhất định là do ngươi câu dẫn tuấn lang, ngươi là hồ ly tinh, nương của ngươi cũng không phải thứ gì tốt, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn*, bắt chước rất giống!"

*Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên làm bậy thì người dưới cũng sẽ làm loạn.

Minh Nhiêu hờ hững nhìn Minh Vân.

Trần thị bị làm ồn đến đau đầu, bà không đành lòng mắng nữ nhi thân sinh của chính mình, chỉ có thể lạnh mặt phát tác với Minh Nhiêu.

Có một câu mà Minh Vân nói không tệ, Minh Nhiêu có dung nhan tuyệt sắc giống Tần thị, Trần thị không tin sẽ có nam tử không chút động lòng đối với vẻ đẹp như vậy.

Bản thân Trần thị có dung mạo và nhan sắc bình thường, hạ sinh Minh Vân tất nhiên là so ra sẽ kém hơn Minh Nhiêu.

Nam tử phần lớn là sớm ba chiều bốn, dễ dàng bị dung mạo mê hoặc. Thế nên cho dù Vương Tuấn Dương có khó quên cũ tình, cũng không thể tất cả đều là hắn sai, Minh Nhiêu cũng phải chịu trách nhiệm chủ yếu.

"Hôm qua các ngươi đã nói gì đó?" Trần thị dò xét nhìn Minh Nhiêu: "Lần trước thái độ của hắn không phải là như thế."

Minh Nhiêu cong cong môi, không hoảng không nhanh nói: "Nữ nhi nói cái gì, hai vị tỷ tỷ đều đã nói rồi, bọn họ ở đây, nếu như nữ nhi làm không đúng chỗ nào, thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không giúp ta giấu giếm."

Trần thị chuyển ánh mắt đến trên người hai tỳ nữ, suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy có lý.

Hai tỳ nữ đều là con trong nhà, từ nhỏ đã hầu hạ ở trong phủ, chắc chắn sẽ không nói chuyện đứng về phía Minh Nhiêu.

Nhưng mà trong lòng Trần thị vẫn không thoải mái, nhìn một gương mặt trông giống như Tần thị như vậy, bất luận như thế nào cũng không thể xử lý sự việc công bằng.

Minh Vân vẫn luôn dùng ánh mắt oán độc nhìn Minh Nhiêu, nàng ta càng nghĩ càng giận, tiến lên hung hăng đẩy lui Minh Nhiêu.

"Ngươi là thứ tiện nhân quen thói mê hoặc lòng người!"

"A Vân!" Ngữ khí của Trần thị trầm xuống.

Người trong nhà sao lại có thể khắc khẩu, chữ "tiện nhân" như vậy là trăm triệu không thể dùng, nàng là cô nương của phủ Quốc công, không phải người đàn bà đanh đá ngoài chợ nào đó.

Xưa nay ở trong nhà chỉ nói vài câu "hồ ly tinh" rồi thôi, Trần thị không nói, thì không có nghĩa là bà có thể chịu đựng nữ nhi của chính mình lần nữa nói xằng nói bậy.

Minh Nhiêu bị đẩy đến lảo đảo, phía sau lưng đυ.ng phải cây cột trong phòng, gáy sau đầu bị đập một cái, trước mắt liền choáng váng.

"Nương! Tại sao nương còn đứng về phía nàng ta! Nàng ta chính là đứa con của nữ nhân đã cướp đoạt phu quân của nương đó!"

Câu nói này lại một lần nữa đam vào tim của Trần thị, Trần thị ném tách trà.

"Minh Nhiêu, ngươi đến từ đường quỳ." Vẻ mặt Trần thị vô biểu tình nói.

Minh Nhiêu trầm mặc một lúc.

Chậm rãi đứng dậy, hành lễ cáo lui, bị Vương ma ma đưa đến từ đường.

Sắc trời bên ngoài lại tối sầm, trong gió lạnh trộn lẫn hơi nước nhỏ nhoi

Hình như trời lại sắp mưa.



Trong phòng chính, Minh Vân còn đang khóc sướt mướt.

Trần thị không kiên nhẫn mà vỗ bàn, sợi dây đàn hương Phật giữa cổ tay run lên.

Không có người ngoài ở đây, Trần thị liền không cần tiếp tục bận tâm mặt mũi nữ nhi của mình.

"Đây là cách con nhìn nam nhân? Hắn nói cái gì với con? Nói không phải con thì không cưới?" Trần thị cười lạnh: "Nhưng đôi mắt kia của hắn sẽ không biết chỉ nhìn chằm chằm một mình con đâu."

"Nương, Tuấn lang không có cố ý đâu, hắn là bị mê hoặc, bị sắc đẹp làm mờ mắt."

Mày liễu của Trần thị tức giận nhướng lên: "Ta thì thấy là con bị mờ mắt!"

"Đều do Minh Nhiêu! Ai kêu nàng ta lớn lên có một gương mặt mang mầm mống tai hoạ như vậy." Minh Nhiêu khóc lóc nói thay cho Vương Tuấn Dương: "Huống hồ trước đây bọn họ có hôn ước, tuấn lang chỉ là nhớ tình cũ mà an ủi nàng ta, cũng không phải thật sự có tâm tư đối với nàng ta, nhất định là bị Minh Nhiêu câu dẫn trước, người đừng hiểu lầm Tuấn lang…"