Chương 24

Trần thị tức giận đến mức đau cả đầu, phái người nhốt Minh Vân ở trong phòng, không cho phép nàng ta đi đâu.

Minh Vân và Trần thị đều bận việc của mình, tất nhiên là không có người tới gây rắc rối cho Minh Nhiêu.

Dùng bữa trưa xong, Minh Nhiêu cầm một cây dù đi ra ngoài.

Tháng sáu nắng nóng, mặt trời sau giờ Ngọ lại càng thêm chói mắt, dân chúng đi lại trên đường thưa thớt, Minh Nhiêu rất hưởng thụ sự yên bình như vậy.

Tỳ nữ đi theo bên cạnh nàng vẫn là hai tỳ nữ mấy ngày trước, hai tỳ nữ đó chắc là không biết An Bắc hầu, chỉ nói chuyện của Minh Nhiêu và Lạc quận vương cho Trần thị, Trần thị quả nhiên không để trong lòng.

Thật ra là Minh Nhiêu đã từng ước rằng bọn họ có thể nói chuyện mình gặp mặt Ngu Nghiên cho Trần thị, như vậy cũng có thể bớt quanh co, việc gả thay có thế nhớ tới nàng sớm chút.

Nhớ tới những bữa ăn ở phủ An Bắc hầu, Minh Nhiêu càng thêm chờ đến ngày rời khỏi Minh gia.

Nàng thực sự đã ăn quá đủ những bữa ăn khó có thể nuốt rồi.

Sau khi ra cửa Minh Nhiêu liền đi thẳng đến chợ Tây.

Nàng biết mình hơn phân nửa là không thể quay về Lương Châu, mua vài thứ cho người nhà, sau đó lại gửi về theo của hồi môn, cũng coi như là bồi tội.

Biểu ca thích đọc chút tạp thư*, Minh Nhiêu đến tiệm sách chọn vài tập thơ và kỳ văn dị sự phổ biến ở kinh thành.

(*) tạp thư: chỉ những sách vở không kiên quan trực tiếp đến thi cử

Biểu di* thích trang sức, Minh Nhiêu lại tiện đường đến cửa tiệm châu báu trang sức, son phấn.

(*) biểu di: dì họ

Biểu di phu* Thứ sử đại nhân thích nuôi ngựa, Minh Nhiêu đến nơi bán ngựa đi dạo, lại mua thêm cả yên ngựa và dây cương.

(*) biểu di phu: chồng của dì họ

Mẫu thân nàng mấy năm nay không bị mai một tay nghề, vẫn luôn làm xiêm y, Minh Nhiêu đến cửa hiệu tơ lụa chọn một ít vải vóc nổi tiếng hiếm thấy ở Lương Châu, có mấy mẫu lụa không còn hàng, Minh Nhiêu để lại địa chỉ, để bọn họ chuẩn bị xong thì gửi đi cùng.

Nàng còn chọn cho mấy vị trưởng bối Đường gia chút đồ, sau đó mới thôi.

Tiền Minh Nhiêu tiêu chính là của Trần thị.

Có thể là vì tình cảm của nàng với Vương Tuấn Dương quá mức hời hợt, nên thái độ của Trần thị với nàng vô cùng vừa lòng. Có lẽ là để bù đắp cho việc Minh Vân đã đẩy nàng xuống sông, hoặc là vì chuyện hôn nhân, Trần thị muốn trấn an nàng nên đã cho nàng không ít tiền tiêu vặt.

Trần thị có tiền, Minh Nhiêu tất nhiên sẽ yên tâm thoải mái vui vẻ tiêu pha.

Chỉ tiếc, người có tiền như vậy, mà lại mời đầu bếp thật sự rất…

“Haizz.”

Đi dạo một buổi trưa, có hơi mệt, Minh Nhiêu tính đi Túy Hương các uống ly trà nghỉ chân một chút.

Hôm nay chưởng quầy đi vắng, trí nhớ tiểu nhị trong tiệm rất tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra Minh Nhiêu, nhiệt tình tiếp đón.

Vừa mới bước lên bậc thang lên lầu hai, phía sau truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc. Minh Nhiêu quay đầu lại theo tiếng động, liền nhìn thấy Vương Tuấn Dương đã lâu không gặp.

Thư sinh trẻ tuổi tài tuấn mặc một bộ áo dài màu lam nhạt, tay phải cầm một cây quạt ngọc mà phe phẩy, ôn tồn lễ độ, phong độ nhanh nhẹn. Có điều…

“Vương công tử, mặt ngươi…”

Minh Nhiêu nhìn chằm chằm vết bầm tím ở khóe mắt phải của Vương Tuấn Dương.

Vẻ kinh hỉ trên mặt Vương Tuấn Dương hơi cứng lại, không được tự nhiên mà nâng tay lên che mặt, quay đầu đi, né tránh ánh mắt đánh giá của Minh Nhiêu.

Vết thương này là do Minh Trác Tích đánh khi hắn ta gặp mặt Minh Vân ở ngoài cửa Minh phủ vài ngày trước.

Minh Nhiêu thấy hắn ta không muôn nói, liền xoay người tiếp tục lên trên lầu theo tiểu nhị.

Vương Tuấn Dương vội vàng đuổi theo.

“Minh Nhiêu, chuyện kia thật sự đừng trách ta, là do cha mẹ ta…”

Minh Nhiêu không muốn để ý đến hắn ta, việc mình mình đi.

Khách khứa trong Túy Hương các rất nhiều, có khách hàng lên lầu xuống lầu liên tiếp, Minh Nhiêu không muốn khiến người khác nhìn thấy Vương Tuấn Dương có liên quan gì đến mình, vì thế cất bước nhanh hơn, xách làn váy, chậm rãi chạy thẳng lên lầu hai.

Thể lực nàng không tốt lắm, chạy vài bước đã hơi thở gấp, nhã gian nằm ở góc cuối hành lang, kề sát lối đi.

Minh Nhiêu đi nhanh một mạch, không chú ý tới gian cách vách của nàng, cửa phòng đã mở ra một nửa, có người đang khoanh tay dựa lên tường, an tĩnh mà nhìn bức họa treo trên tường.

Ngu Nghiên đang buồn ngủ, khóe mắt vụt qua một bóng người, hắn lười nhác mà chuyển tầm mắt, chỉ nhìn thấy hai tỳ nữ đang đuổi theo.

Đằng sau còn có một nam tử đi theo, trong miệng người kia gọi —

“Minh Nhiêu.”

Người đều đã đi qua, Ngu Nghiên vẫn còn duy trì tư thế nhìn về phía ngoài cửa.

Một lúc lâu sau, trong phòng vang lên một tiếng cười khẽ ngắn ngủi.

Cách một vách ngăn, Minh Nhiêu trầm mặt ngồi ở trước bàn, mắt lạnh nhìn nam tử không mời mà đến.

“Ta… Ta có thể ngồi không?” Vương Tuấn Dương cẩn thận mà hỏi.

“Không thể.”

Vương Tuấn Dương kinh ngạc nhìn nàng, Minh Nhiêu không chút lưu tình như vậy khiến hắn ta cảm thấy có hơi xa lạ.

Hắn ta không quan tâm, như thể không nghe thấy, mặt dày ngồi ở đối diện Minh Nhiêu.

Đặt quạt xếp lên bàn, sau một lúc lâu tìm từ, thấy Minh Nhiêu rũ mắt nhìn chén trà, cũng không nhìn hắn ta, trong lòng hắn ta nảy lên một tia áy náy.

Ở trong mắt Vương Tuấn Dương, bây giờ Minh Nhiêu đang làm mình làm mẩy với hắn ta, chắc chắn là nàng thích mình, nên sau khi biết được chuyện từ hôn, mới không vui vẻ, lại còn giận dỗi như thế khi gặp lại hắn ta.