Chương 23

Trong mắt lộ ra vẻ hứng thú, giống như một con sư tử đực vừa mới ngủ dậy, dáng vẻ lười biếng biến mất, nhắm ngay con mồi, chuẩn bị ra tay.

Hắn luôn không thích những người phụ nữ xinh đẹp thanh tú, càng không thích phụ nữ điệu đà, nhưng người trước mắt này lại khác hẳn.

Mạnh Cửu Tri nắm cổ áo Lưu Đại Bảo lôi xuống bậc thang.

"Mạnh thúc thúc, ta không được khen hay sao? Ta đã nghe ngóng được khá nhiều chuyện!" Lưu Đại Bảo che đi khuôn mặt sưng húp, vui vẻ hỏi công trạng.

"Ngươi xem mặt mũi ngươi sưng húp thế này, người của Hầu phủ bị đánh, chuyện này bị truyền ra ngoài nói cũng thật tức cười." Mạnh Cửu Tri: "Ngươi nghe được cái gì rồi?"

“Ta nghe nói về của hồi môn... cái gì mà vận chuyển… tỷ tỷ xinh đẹp nhờ một tỷ tỷ xinh đẹp khác đưa thư,” Lưu Đại Bảo khẽ nhăn mặt lẩm bẩm: "Đúng rồi, hình như tỷ tỷ muốn rời khỏi kinh thành, trở về ... trở về chỗ nào đấy . . . "

Mạnh Cửu Tri ngơ ngác: "Là Lương Châu sao?"

Hắn nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngu Nghiên.

Lưu Đại Bảo gật đầu liên tục: "Đúng, chính là chỗ này!"

"Nàng ấy muốn quay về Lương Châu sao?"

Ngu Nghiên hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói một cách chậm rãi.

Lưu Đại Bảo theo bản năng rụt cổ lại, nói: "Dạ ..."

Vẻ vui mừng trên mặt người đàn ông chậm rãi biến mất, đầu ngón tay chậm rãi xoa xoa lòng bàn tay, những mảng vảy và góc cạnh đột ngột như muốn đâm thủng trái tim người ta.

Lại nhìn về phía nữ nhân rời đi phương hướng, ánh mắt của hắn cũng trở nên cực kỳ tối tăm.

...

Đêm khuya.

Ngu Nghiên toàn thân mang theo một lớp sương mù dày đặc trở về Bách Minh Quán, Mạnh Cửu Tri đã đợi ngoài cửa thư phòng hồi lâu.

Trên người nam nhân còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, tinh thần Mạnh Cửu Tri thoáng chùng xuống, ngay sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.

“Người…”

Mạnh Cửu Tri mới vừa ngẩng đầu, đã thấy nam nhân đi tới phía sau bình phong, thong thả ung dung mà cởϊ áσ ngoài ra.

Hình dáng lờ mờ hắt lên bình phong, Mạnh Cửu Tri nín hở, ngậm miệng.

Đêm đã khuya, Ngu Nghiên cũng không thay bộ đồ mới, chỉ mặc áσ ɭóŧ trong đi ra, khi hắn đi qua Mạnh Cửu Tri, tiện tay mà ném. Mạnh Cửu Tri thuần thục nhận lấy, ánh mắt dừng trên một mảng đỏ sậm ở vạt áo, im lặng thở dài.

Dính máu người khác, bộ xiêm y này cũng phải thiêu hủy.

Đừng nói là dính máu, chỉ cần là xiêm y bị người chạm vào một chút, Ngu Nghiên cũng sẽ không mặc lại.

Rất khó tưởng tượng một chiến thần gϊếŧ người như ma trên chiến trường, lại có thói quen ở sạch khó có thể chữa khỏi.

Áo giáp chiến bào hắn còn có thể nhẫn nại, nhưng chỉ cần là trang phục riêng của hắn, người khác đều không được đυ.ng chạm. Ngay cả tôi tớ giặt y phục cho hắn, khi giặt cũng phải dùng vải lụa được làm thành hình bàn tay bọc tay lại.

Mạnh Cửu Tri lén liếc mắt nhìn lướt qua nam tử thân hình cao lớn.

Hắn lại giống như không có xương cốt, lười biếng mà thả mình trên giường mềm, mắt phượng khép hờ, bộ dáng buồn ngủ đến cực điểm.

“Còn có việc?” Người trên giường lười nhác mở miệng.

“Mới vừa rồi người đi phủ Lạc Quận vương sao?” Mạnh Cửu Tri thử dò xét.

Ngu Nghiên đưa tay nhấn đôi mắt cay xè, trong đầu hiện lên cảnh tượng nửa canh giờ trước.

Nam tử mập mạp bị dọa đến mất khống chế không có hình tượng mà quỳ rạp trên mặt đất, đã không còn hoành hành ngang ngược kiêu ngạo như ban ngày.

Hắn ta che lại hai con mắt chảy máu ồ ạt, đôi tay đều đỏ bừng, mùi máu tươi tràn ngập gian nhà, dù cho hắn có tru lên thống khổ như thế nào, thì cũng không có người nào chạy tới che chở hắn ta.

Chỉ là khoét một đôi mắt mà thôi.

“Chậc.”

Ngu Nghiên mất hứng mà nhếch khóe miệng.

Có điều, như vậy thì sẽ không bao giờ có thể nhìn lung tung được nữa, chắc hẳn Lạc Quận vương có thể ghi tạc lời hắn nói vào trong lòng, về sau sẽ cút xa một chút.

Vị Quận vương này cũng không khác với Tín Quốc công Minh gia lắm, đều là tổ tiên theo Hoàng đế đánh chiếm giang sơn, đời sau được bảo vệ trong phủ trạch, kế tục tước vị, trải qua ba đời truyền thừa, cũng đã sớm không còn xứng với danh hiệu hoa mỹ kia rồi.

Xem vẻ ngoài và dáng điệu như thế này, lại càng thấy được đối phương là hạng người chơi bời lêu lổng không có thành tựu gì đáng nói. Loại người ăn chơi trác táng như vậy, là kiểu ngang ngược không nói đạo lý nhất.

Chỉ tiếc là, đυ.ng phải người không nói lý hơn, và cái người không nói đạo lý này, tính tình còn cực kỳ tồi tệ.

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi tớ biến mất một đêm mở cửa phòng Lạc quận vương ra, mùi tanh của máu và mùi khai của nướ© ŧıểυ trộn lẫn với nhau, bốc lên thứ mùi khó ngửi khiến người khác buồn nôn.

Người hầu kinh hoảng lo sợ, phát hiện Lạc quận vương bị trói thành một cục trên giường ngầm.

Xiêm y nam tử nhăn nhúm, máu đã khô lại và dính vào với nhau.

Đôi mắt hắn ta chỉ còn lại có hai lỗ máu, lưỡi cũng đã không cánh mà bay.



Lạc Quận vương xảy ra chuyện cũng không phải là chuyện gì lớn, tin tức vẫn chưa truyền tới tai Minh Nhiêu, dưới sự theo dõi của Trần thị, nàng không nhanh không chậm mà sắp xếp lại vật cũ của Tần thị.

Thư từ truyền về Lương Châu cần có thời gian, cho nên Minh Nhiêu thu thập đồ vật cũng không hề sốt ruột.

Mấy ngày trước Minh Vân đã nảy ra một ý xấu, nàng ta muốn thừa dịp thánh chỉ chưa hạ, tự mình ra ngoài bôi nhọ thanh danh, khi hoàng gia tứ hôn luôn phải xem xét đến thể diện, đến lúc đó chắc chắn sẽ không cân nhắc đến nàng ta nữa.