Chương 22

Ngu Nghiên khẽ cười, hơi khom người xuống, xích lại gần một chút.

"Trẻ con không hiểu chuyện, chuyện này ta xin lỗi, nhưng cánh tay kia của Quận vương đã chạm vào chỗ nào, đôi mắt của ngươi đã nhìn vào đâu: "Ngu Nghiên lạnh lùng nhìn tay và đôi mắt của Quận vương.

"Nơi này," Ngu Nghiên lại xoa xoa thái dương nhức mỏi, nói: "Chuyện gì nên nhớ rõ trong lòng đều phải biết."

"Ai cơ? Bản hầu cũng không có ý trách cứ gì."

Ngu Nghiên khẽ cười, hơi khom người, để xích lại gần hơn một chút.

"Trẻ con không hiểu chuyện, bản hầu thực sự xin lỗi, nhưng cánh tay kia của Quận vương, cái gì nên đυ.ng thì đυ.ng, đôi mắt kia, chỗ nào nên nhìn mới được nhìn." Ngu Nghiên lạnh lùng nhìn cánh tay và đôi mắt của Quận vương.

"Ở đây," Ngu Nghiên lại cong ngón tay, gõ gõ thái dương: "Nên nhớ điều gì, trong lòng ngươi hẳn biết rõ nhất."

Lạc Quận vương sợ hãi ngẩng đầu, người đàn ông đang đứng trước mặt hắn là một kẻ lạnh lùng, hung dữ và đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.

"Bản hầu bảo ngươi đi đi, Quận vương hình như đã quên rồi." Thanh âm khàn khàn trầm thấp tràn đầy uể oải, ngữ khí hơi tiếc rẻ.

" Nhưng không sao." Ngu Nghiên ngồi dậy, quay đầu lại, khẽ liếc nhìn thân ảnh mảnh khảnh, sau đó lại quay đầu nhìn Lạc Quận vương: "Ta tin rằng Vương gia sẽ nhớ kỹ.”

"..."

Lạc Quận vương không chịu nổi áp lực, vội vàng cáo từ, chạy trối chết.

Kinh Triệu Duẫn nhận thấy bầu không khí bất thường cũng chạy trước.

Cửa nha môn, một không gian yên tĩnh đến quỷ dị.

Mạnh Cửu Tri nhìn thoáng qua vẻ mặt phức tạp của Minh Nhiêu, trong lòng thầm than.

Chủ nhân của bọn họ bình thường rất lười, lười nói chuyện, lười đối phó, đứng cũng phải tìm chỗ dựa, nhưng hôm nay lại nói một hơi nhiều như vậy.

Xem ra đối với cô nàng họ Minh này, chủ tử nhất định sẽ thắng.

"Vậy... đứa trẻ này?" Minh Nhiêu không dám quay đầu lại nhìn người phía sau, chỉ dám hỏi Mạnh Cửu Tri đang đứng bên cạnh Lưu Đại Bảo.

Mạnh Cửu Tri cười nói: "Đúng vậy, bọn ta đã tìm nó rất lâu, may là gặp được cô nương đã đưa nó tới đây."

Minh Nhiêu do dự nhìn Mạnh Cửu Tri, cau mày, lại nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Bảo.

Sự nghi ngờ thể hiện rất rõ trên gương mặt của nàng, toàn thân đều thể hiện sự cảnh giác. Mạnh Cửu Tri bật cười, chắp tay hướng về phía cô, lấy trong lòng ngực một lệnh bài.

"Cô nương không tin sao? Sợ tại hạ là người xấu sao? Đây, lệnh bài đồng này đúng là của quan dưới trướng của An Bắc hầu, tại hạ là đang phụng mệnh của An Bắc hầu, người nghi ngờ cái gì chứ." Mạnh Cửu Tri thương lượng: "Tên nhóc là do Hầu gia nhà chúng ta cứu được, bây giờ đang ở hầu phủ, cô nương cứ yên tâm giao nó lại cho tại hạ."

Minh Nhiêu vẫn có chút lo lắng.

Mạnh Cửu Tri là ai, nàng đương nhiên nhận ra, lúc trước ở Hầu phủ từng gặp qua vị quan lớn này mấy lần.

Điều khiến nàng nghi ngờ là ở chỗ, lúc trước bên cạnh Ngu Nghiên thực sự không có đứa trẻ nào cả.

Nhưng nghĩ lại, lúc trước nàng gả cho hắn tính đến nay đã là một năm sau, lúc đó nàng không gặp nó, không có nghĩa là hiện tại hắn không có trẻ con bên cạnh.

Nhưng đứa nhỏ này... thực sự là do Ngu Nghiên cứu sao?

Minh Nhiêu chần chừ thêm một lúc, nhìn về phía người đàn ông ở phía xa xa đang quay người về phía nàng.

"Ồ, đó là Hầu gia của chúng ta."

Minh Nhiêu lại im lặng, gật đầu.

Nàng đương nhiên biết rõ đó là ai.

Thấy nàng vẫn chưa yên tâm, Lưu Đại Bảo chạy tới, ngước mặt lên: "Tỷ tỷ xinh đẹp à, người này chính là ân nhân cứu mạng của ta, ta với bọn họ quả là có ở cùng một chỗ."

Minh Nhiêu nghe được câu này mới yên tâm.

Do dự một lúc, cắn môi dưới, nàng cầm váy bước xuống bậc thang, uyển chuyển yêu kiều.

Nàng tới trước mặt Ngu Nghiên, không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhanh chóng hít vào một hơi thật sâu rồi quỳ xuống hành lễ.

"Hầu gia vạn phúc."

Người đàn ông hơi nheo lại đôi mắt phượng, hạ ánh mắt, dừng ở trên mái tóc đen nhánh của cô gái.

"Nghi ngờ sao?" Hắn hỏi.

Đối mặt với hắn sẽ chỉ khiến Minh Nhiêu càng thêm hồi hộp, và trong mấy lần gặp gộp lại, nàng thậm chí còn chưa nói với hắn được mấy câu, nàng thận trọng cúi đầu, ngón tay nắm chặt gấu váy.

Vết sẹo trên lòng bàn tay vẫn còn đó, vết bầm tím trên vai vẫn chưa lành, và tất cả những thứ từ lần cuối cùng chúng họ gặp nhau đang tái hiện trước mắt nàng.

Hai lần, đều là hắn giúp nàng giải quyết rắc rối.

Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ run nhẹ: "Cũng không, không phải..."

Ngu Nghiên lại dùng ngón tay vuốt ve vết sẹo trên lòng bàn tay, khẽ cười nói: "Cảnh giác là chuyện tốt."

Chỉ là người bị nghi ngờ lại là chính mình, điều này hơi khó chịu.

"Thần thϊếp không dám nghi ngờ Hầu gia." Minh Nhiêu lén nhìn hắn một cái, rồi lại nhanh chóng chối bỏ: "Đúng là vị kia..."

Nàng ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng lầm bầm: "Nếu ngài muốn ai đó từ ta, ta sẽ tin ngài... nhưng những người khác thì không chắc chắn."

Nàng nói gì cũng rất tự nhiên, chỉ là nói ra những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình, nàng không nhận ra những lời này thực sự mơ hồ đến mức nào.

Vốn tưởng rằng đối phương không muốn tiếp tục nói chuyện, nàng liền xoay người định bỏ chạy.

Ngu Nghiên nhìn chằm chằm hình bóng người xinh đẹp của người con gái kia một lúc, đầu lưỡi lướt qua hàm răng sắc bén, khóe môi chậm rãi nhếch lên, vẻ mặt khá là đắc ý.