Chương 21

"Yo, sợ quá." Hắn ta cười khıêυ khí©h, vết sẹo trên mặt hiện lên vẻ xấu xa: "Cô nương yên tâm, ta không đến để gây chuyện, Đại tiểu thư nhà ta chưa bao giờ sợ ai cả."

Mồ hôi lại chảy ướt đẫm cả người Minh Nhiêu, nàng nhắm chặt mắt. A Tứ nhắc tới Đường Mộ Nhan cũng không làm nàng đỡ sợ.

Nàng đã không biết cơ thể mình run lên cho đến khi có ai đó đột nhiên nắm lấy đầu ngón tay lạnh băng của mình. Nàng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lưu Đại Bảo.

"Tỷ tỷ, người có khỏe không?"

Minh Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, cười gượng gạo: "Tỷ không sao, đi thôi."

Rõ ràng Quận vương không chịu bỏ qua, nhưng người của hắn ta lại vô dụng quá, hắn ta không biết phải làm gì Minh Nhiêu cho nên hắn ta bám chặt như bùn không chịu từ bỏ.

Suốt quãng đường đi theo Minh Nhiêu, hắn ta dùng ánh mắt thèm thuồng và nhếch nhác nhìn trộm bóng lưng nàng, nhìn được một chút, hắn ta bất giác mỉm cười.

Không cần gấp gáp, hắn ta cũng muốn biết nhà của cô nương này ở đâu. Dáng người uyển chuyển thế này ở trên giường nhất định sẽ rất ngon.

Nghĩ như vậy, Quận vương liếʍ đôi môi khô khốc của mình.

A Tứ đi sau lưng Minh Nhiêu để che chắn ánh mắt ghê tởm kia.

Cảm giác lo lắng cứ mãi không biến mất, từ đầu đến cuối cơn ác mộng cứ quẩn quanh trong đầu.

Minh Nhiêu mím chặt môi, cố giữ vững tinh thần.

Nàng không biết tại sao mình lại đến trước nha môn Kinh Triệu Doãn.

"Ai!"

Lưu Đại Bảo phấn khích kêu lên, chỉ vào cửa, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên bụm miệng.

Minh Nhiêu tựa như du hồn lang thang trên không trung phút chốc bị lôi trở về, tầm mắt dừng nơi cửa nha môn, bất chợt sững người.

Trên biển hiệu ghi là Triệu phủ, cánh cửa màu đỏ tươi mở toang, trên bậc thềm, có một người mặc huyền y đang đứng đó.

Hắn ôm vai, đôi chân đài hơi khuỵu xuống đất, lười biếng dựa người vào khung cửa, ánh mắt trầm xuống, gương mặt mệt mỏi, vừa nghe người bên cạnh nói thì không ngừng khom người mời vào.

"Hầu gia, xin ngài thong thả cho thêm hai ngày nữa, không phải là thuộc hạ bất tài, mà là bọn trộm thật sự quá hung hãn."

"Cầu xin ngài nói giúp vài câu trước mặt Hoàng đế để giữ được chức quan của thuộc hạ. . ."

Lưu Đại Bảo dùng sức mạnh của một đứa trẻ con cố lôi kéo Minh Nhiêu về phía nha môn.

Vừa lôi kéo nó vừa giục: "Nhanh lên nhanh lên, không phải tỷ tỷ nói muốn đưa ta về nhà sao."

Bị Kinh Triệu Doãn nịnh hót hai người trẻ tuổi cau mày, chắc lưỡi một cái, đứng thẳng người định quay đi.

Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã bắt gặp đôi mắt trong veo ngây thơ của người thiếu nữ.

Bàn tay đột nhiên đau nhói lên, Ngu Nghiên lập tức đưa tay ra sau giấu đi.

Hắn nhìn theo từng bước đi của thiếu nữ, lại nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Bảo đang nắm tay Minh Nhiêu, đôi mắt ánh lên sự u ám.

"Mạnh thúc thúc. . ."

Lưu Đại Bảo buông tay Minh Nhiêu ra, chạy về phía Mạnh Cửu Tri mà gọi.

Mạnh Cửu Tri lặng lẽ nhìn chủ nhân nhà mình, ho nhẹ một tiếng, rồi trừng mắt nhìn Lưu Đại Bảo: "Người chạy lung tung làm gì, để cho bọn ta phải đi tìm! Người . . . Mặt mũi của người như thế này là có chuyện gì?"

Hắn ta giận tím người: "Là ai đánh?!"

Nghe vậy, Ngu Nghiên nhướng mi liếc nhìn chung quanh, tầm mắt rơi vào người Quận vương đứng dưới bậc thềm.

Hắn nhướng mày: "Lạc Quận vương."

Bị kêu đích danh chân hắn ta mềm nhũn ra, được người hầu đỡ lấy, hắn run người: "Hầu gia, thật là trùng hợp quá đi mất."

Lạc Quận vương không biết thằng bé kia là người của An Bắc hầu, hắn ta nghe nói bình thường An Bắc hầu rất được bảo vệ, bây giờ. . . Lạc Quận vương run rẩy, trong lòng hối hận không thôi.

Nhưng hắn ta cũng chưa từng nghe qua An Bắc hầu còn nuôi một đứa bé.

"Ừm, đúng là trùng hợp thật. "Ngu Nghiên đi tới, hắn dừng lại trước mặt Minh Nhiêu rồi không đi thêm bước nào nữa, nhìn Quận vương cười lạnh: "Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, nó phạm sai lầm, chính bản hầu sẽ dạy dỗ lại nó."

Hắn dời ánh nhìn sang bên cạnh thì bắt gặp đôi mắt quyến rũ của Minh Nhiêu khiến yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống.

"Vâng vâng vâng, người nói vậy thì đúng là bản vương đã quá phận, xin lỗi. . . "

Lạc Quận vương đạp một tên người hầu quỳ xuống trước mặt Lưu Đại Bảo, giơ tay lên tát hắn một cái, rồi nở một nụ cười xu nịnh: "Đều là bản vương dạy dỗ không đúng cách, khiến cho tên cẩu nô tài này quên mất bổn phận, mong ngài bớt giận."

Ngu Nghiên nhìn Minh Nhiêu nhưng đối phương lại né tránh ánh mắt của hắn.

A Tứ cau mày, trực giác hắn ta mách bảo rằng người đàn ông này rất nguy hiểm, vì vậy đã tiến lên đứng giữa hai người, che chắn cho Minh Nhiêu.

Ngu Nghiên cong môi, bàn tay để sau lưng nắm chặt, đầu ngón tay quét qua miệng vết thương ở lòng bàn tay.

Hắn hờ hững thu hồi ánh nhìn.

Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước xuống, đứng ở bậc thềm gần cuối, từ trên cao nhìn xuống Quận vương.

Với giọng điệu lười nhác, hắn khàn giọng nói: "Ngươi nên tự biết thân biết phận của mình, những gì không nên nói thì đừng nói, những ai không nên động đương nhiên cũng đừng đυ.ng vào, Quận vương cảm thấy bản hầu nói có đúng hay không?"

"Vâng, ngài dạy chí phải." Lạc Quận vương nói: "Nếu bản vương biết tiểu công tử kia là người của ngài tất nhiên sẽ không dám đυ.ng tới. . ."

"Sao cơ? Bản hầu không có ý trách cứ ngươi."