Chương 20

Thời gian ở phủ quốc công thật không mấy dễ chịu, trước giờ nàng rất kén chọn, "ăn nhờ ở đậu" thì không thể mong mỏi gì rồi, chỉ có thể tự mình nuốt ấm ức vào trong.

Kỳ thực nhà họ Minh tốt xấu gì cũng là phủ quốc công, đồ ăn cũng không quá tệ, nhưng thời gian qua dạ dày của Minh Nhiêu rất kén chọn, hơn nữa ở Lương Châu nàng rất được cưng chiều, việc ăn uống đều được chú ý coi trọng, những gia đình bình thường không thể đáp ứng yêu cầu của nàng.

Cô gái trẻ cau mày, nhìn một bàn toàn những món ăn ngon trước mặt, lại nghĩ đến kỹ thuật nấu nướng thô sơ của đầu bếp nhà họ Minh, nàng thở dài.

Hai hàng lông mày cong cong khẽ cau lại, con ngươi gợn sóng, trong đôi mắt trong veo thanh tú hiện lên vẻ bất bình, khiến người ta vẫn cảm thấy thương xót.

"Ngươi đừng nhõng nhẽo với ta." Đường Mộ Nhan đỏ tai quay đầu đi: "Ăn không ngon thì đến chỗ ta ăn, nếu bọn họ bỏ đói ngươi thì cứ nói với ta."

Minh Nhiêu cười: "Ừm, A Nhan, ngươi thật tốt."

Sau khi lắp đầy bao tử, ba người cùng bước ra ngoài.

Lưu Đại Bảo cúi đầu, đếm những viên gạch trên đất, đi theo sau hai người, lại lén lút vểnh tai lên nghe ngóng.

"Đến lúc đó ngươi đem của hồi môn cùng về Lương Châu hay sao?"

Minh Nhiêu trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói: "Có lẽ vậy, đến lúc đó rồi tính."

Đường Mộ Nhan phấn khích đến nỗi không nghe Minh Nhiêu nói gì.

"Đợi ngươi trở về, ta sẽ không đi khắp nơi nữa, ta sẽ theo ngươi về Lương Châu!"

"Hãy từ bỏ tên đàn ông tệ bạc đó đi, đổi lại một người khác tử tế hơn, dù thế nào ngươi cũng là người có tiền, sẽ lại tìm được một người chồng khác thôi." Nàng ấy dừng một chút: "Chắc là kẻ bạc tình kia không biết được rằng bao nhiêu năm qua mẹ ngươi và ngươi đã tiết kiệm được không ít tiền mà phải không?"

"Không biết." Minh Nhiêu nói: "Người nhà hắn cũng không biết."

Dĩ nhiên chuyện này chỉ có người Minh gia mới biết.

"Hừ, chỉ e hắn còn tưởng ngươi đến nhà tìm ta mượn tiền để lên kinh đấy." Đường Mộ Nhan giận hết chỗ nói: "Ngươi nên đòi lại cả vốn lẫn lời, ăn đồ của gia đình ngươi rồi lại quay ra phản bội ngươi, đúng là tự mình tìm đến cái chết."

Minh Nhiêu cụp mắt xuống, yên lặng suy nghĩ, có thể nàng sẽ không về Lương Châu nữa.

Đợi sau khi gả cho Ngu Nghiên, nàng sẽ nói chuyện với hắn, đưa mẫu thân tới Hầu phủ.

Vừa mới ra khỏi quán rượu, A Tứ đã chạy đến nói nhỏ vào tai Đường Mộ Nhan.

Minh Nhiêu thấy sắc mặt nàng ấy trở nên khó coi thì hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ừm, có một người huynh đệ gặp thổ phỉ trên núi bị thương, ta phải đi xem một chút." Đường Mộ Nhan nhìn thoáng qua Lưu Đại Bảo: "Đứa nhỏ này..."

"Ta dẫn hắn đến nha môn, ngươi bận thì cứ đi đi."

"Được, vậy ta để A Tứ lại với ngươi, lát nữa nói hắn đưa ngươi trở về phủ, đừng từ chối ta, ta không yên tâm."

"Được thôi."

Nhìn Mộ Đường Nhan rời đi, Minh Nhiêu nắm tay Lưu Đại Bảo đi đến nha môn.

Lòng Lưu Đại Bảo nóng như lửa đốt, vừa đi vừa mở to mắt nhìn xung quanh.

Làm sao mà Mạnh thúc thúc vẫn chưa xuất hiện, nếu nó thực sự bị đưa đến nha môn thì phải làm sao, liệu giờ nó còn có thể trở về bên người thân được hay không, liệu nó có bị bỏ rơi nữa hay không?

Nghĩ như vậy, khung cảnh trước mắt nó tối sầm lại.

Đan ủ rũ bước đi, người con gái đi bên cạnh nó bỗng nhiên dừng lại.

Sau đó họ nghe thấy không xa phía trước, một tiếng cười đắc ý trịch thượng vang lên:

"Yo, đây không phải là người đẹp ngày hôm đó hay sao, có duyên thật, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Minh Nhiêu nhận ra người đó, nàng mím môi, vẻ mặt nàng có chút tái nhợt.

Lời nói đó khiến người ta buồn nôn, ánh mắt dơ bẩn đáng ghét cùng với gương mặt chỉ tồn tại trong cơn ác mộng, nụ cười nhớp nháp gợi lên cảm giác sợ hãi rót vào sâu trong huyết mạch.

Ngay ngày tổ chức tiệc mừng thọ của Thái hậu, Quận vương uống say rồi trêu ghẹo nàng, sau đó lại quỳ xuống trước mặt Ngu Nghiên.

"Không được lại đây!"

Lưu Đại Bảo hét to, duỗi thẳng hai cánh tay, che chắn trước người Minh Nhiêu.

Nó nhớ rõ lời dặn của Mạnh Cửu Tri, phải để tỷ tỷ xinh đẹp này sau lưng. Nó là một nam tử hán nhỏ tuổi, đương nhiên phải bảo vệ phụ nữ.

Minh Nhiêu muốn đi đường vòng, Quận vương nhìn ra ý đồ của nàng, trên mặt nở một nụ cười xấu xa.

Tên thuộc hạ bên cạnh tinh mắt bước lên hai bước, nhanh chóng đè Lưu Đại Bảo lại, hung hăng tát cho nó một cái.

Một tiếng chát vang dội đánh vào mông Lưu Đại Bảo, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Nhiêu trở nên trắng bệch, tay nàng khẽ run lên, bàn tay lạnh ngắt.

Nữ tỳ trước Minh Nhiêu sợ đến hồn bay phách lạc, A Tứ đón đầu đi lên, dứt khoát dùng một chân đá vào giữa tên tùy tùng kia, ném hai người ra xa hai trượng rồi ngã mạnh xuống đất .

Quận vương không kiềm được sự tức giận, chỉ huy người hầu: "Lên cho ta."

A Tứ phiêu bạt khắp nơi tận mười năm, cũng không chịu thua gì, cho nên việc xử lý những kẻ rác rưởi chỉ biết khoa chân múa tay này chỉ là một chuyện nhỏ.

Chỉ chốc sau trên đất đã tan hoang, âm thanh rêи ɾỉ vang lên không dứt

Quận vương sửng sốt, ánh mắt hung ác hung ác như rắn hổ mang, gắt gao nhìn Minh Nhiêu.

"Các ngươi có biết bản vương là ai không?!"

A Tứ bắt gặp ánh mắt đó thì đi đến trước mặt Quận vương, ngăn chặn ánh mắt đầy ác ý kia.