Chương 18

Mạnh Cửu Tri hơi do dự.

Mặc dù Hầu gia đã ra lệnh cho bọn họ phải theo dõi mọi hành tung của Minh nhị cô nương, nhưng lại chưa từng đưa ra một chỉ thị rõ ràng nào, so với bảo vệ, Mạnh Cửu Tri cảm thấy mệnh lệnh này càng giống với giám thị hơn.

Nếu như là giám thị, thì đương nhiên là phải tiến lên điều tra rõ ràng.

Nhưng… Nếu như tùy tiện tiến lên, chỉ sợ sẽ khiến cho đám tiêu cục kia trở nên cảnh giác. Đều là người trong giang hồ, ai cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu.

Nhưng hôm nay thánh chỉ thành hôn của Minh gia vẫn chưa ban ra, Thái hậu cùng với An Bắc Hầu như nước với lửa, lúc này vạn lần không thể rút dây động rừng.

Vẻ mặt do dự của Mạnh Cửu Tri rơi vào mắt của hai tên thuộc hạ, không ai vội vàng hành động.

Ngoại trừ…

Lưu Đại Bảo đảo mắt, nhìn thẳng vào tên cầm đầu có vết sẹo dài ở trên mặt, nó lập tức lao ra như mũi tên rời cung.

Mạnh Cửu Tri vươn tay ra, nhưng chỉ bắt được không khí, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Đại Bảo chạy đến phía sau đám người kia, sau đó…

Đâm thẳng vào.

Tên tiêu sư trẻ tuổi phát hiện có người đi đến phía sau mình, hắn ta cảnh giác quay người lại, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy có điều gì bất thường, sau đó, có người ôm lấy bắp chân của hắn ta.

Hắn ta lập tức cúi đầu nhìn xuống.

“Ca ca, ta đói bụng, huynh có thể cho ta cái gì đó để ăn được không?”

Lưu Đại Bảo vô cùng tủi thân mà ngẩng đầu nhìn, cằm tựa ở trên đùi của hắn ta.

Tiêu sư trẻ tuổi: “…”

Đường Mộ Nhan nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, thấy thế thì nhướng mày.

“A Tứ?”

A Tứ dùng một tay xách tên tiểu hài tử từ trên chân mình xuống, đẩy người ra một cách thô lỗ: “Đại tiểu thư, là một tên ăn mày.”

Đường Mộ Nhan ồ một tiếng, không để tâm lắm, nhưng Minh Nhiêu thì lại liếc nhìn Lưu Đại Bảo một cách nghiêm túc.

Sau khi Lưu Đại Bảo được cứu về, quần áo đều đã được thay. Hầu phủ không thiếu tiền, Mạnh Cửu Tri càng chưa từ ăn bớt hay cắt xén tiền bạc của thuộc hạ, những thứ hắn ta mua cho tiểu hài tử không thể nói là tốt nhất, nhưng cũng không kém gì so với con cái của các quan chức hay hoạn quan bình thường.

Minh Nhiêu liếc mắt qua một cái liền có thể nhận ra xiêm y của Lưu Đại Bảo là đồ thêu Thục, đây là kiểu dáng phổ biến nhất trong năm nay, dù nhìn thế nào thì nó cũng giống tiểu thiếu gia của một gia đình nào đó.

Nàng nhìn trái nhìn phải, không thấy người lớn nào, nàng cau chặt mày.

Hay là đi lạc.

Đường Mộ Nhan thấy bạn thân mình dừng lại, nghi hoặc: “Này? Có chuyện gì vậy?”

Minh Nhiêu thấp giọng nói một câu “chờ ta”, sau đó đi đến trước mặt Lưu Đại Bảo.

Nàng hơi cúi người xuống, mỉm cười nhìn Lưu Đại Bảo.

“Em là con nhà ai?”

A Tứ thấy Minh Nhiêu đến gần, mặt lập tức đỏ bừng, bước sang bên cạnh nhường đường, xấu hổ gãi gãi đầu.

Các tiêu sư trẻ tuổi xung quanh đều vì nụ cười khuynh nước khuynh thành kia của Minh Nhiêu mà cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, tay chân cũng không biết để đâu cho phải, chỉ duy nhất mình Lưu Đại Bảo là mặt không đổi sắc, cười tươi với nàng.

Nó tránh nặng tìm nhẹ, nói với giọng trẻ con: “Ta rất đói, cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, tỷ tỷ xinh đẹp có thể cho ta cái gì đó để ăn không?”

Đường Mộ Nhan cũng đi tới bên cạnh, nàng ấy vẫn luôn không câu nệ tiểu tiết, ngồi xổm xuống trước mặt Lưu Đại Bảo: “Tiểu hài nhi, nhà của em ở đâu, tỷ tỷ cho người đưa em về nhà ăn cơm có được không?”

Khuôn mặt nhỏ của Lưu Đại Bảo nhăn nhó: “Ta không biết đường về nhà, cha nương đã vứt bỏ ta.”

Đây cũng không được tính là nói dối, nó thật sự là bị cha nương bỏ rơi. Nhà ở ngoại thành, không ở trong kinh thành, nó cũng thực sự không biết phải trở về như thế nào.

Minh Nhiêu và Đường Mộ Nhan liếc nhìn nhau, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Minh Nhiêu nói: “Trước hết cứ mang nó vào đã, ăn xong ta sẽ đem nó đến nha môn.”

“Ta cũng tính sẽ như vậy.” Đường Mộ Nhan gật đầu, nắm lấy tay Lưu Đại Bảo: “Thật đáng thương.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Minh Nhiêu vẫn luôn đánh giá Lưu Đại Bảo, hơi nhíu mày.

Ăn mặc đẹp như vậy, cũng sẽ bị cha nương vứt bỏ sao?

Trước đây khi ở Lương Châu, các nàng đã chứng kiến nhiều hài tử bị bọn buôn người bắt cóc, cũng đã gặp qua không ít những hài tử bị cha nương vứt bỏ, không có nhà để về, phần lớn cuộc sống của những hài tử đó đều rất thảm.

Tiêu cục Kim Long trong quá khứ đã cứu rất nhiều hài tử, bọn chúng khi lớn lên đều trở thành tiêu sư của các gia tộc. Chịu ảnh hưởng của gia tộc, Đường Mộ Nhan không thể chịu được khi gặp những tiểu hài tử phải chịu khổ.

Lưu Đại Bảo cứ như vậy mà được Đường Mộ Nhan dắt vào bên trong một cách quang minh chính đại.

Ngay khi bước vào Túy Hương các, ông chủ lập tức vội vàng ra đón. Cung kính nói: “Đại tiểu thư đến rồi.”

Việc kinh doanh tiêu cục Kim Long của Đường gia trải rộng khắp Đại Lâm, thậm chí các nước nhỏ xung quanh đều có đặt chân đến, sản nghiệp trong kinh thành cũng không phải là ít, mọi ngành nghề đều có, Túy Hương các là một trong số đó.

Đường gia là chủ nhân thứ hai của Túy Hương các, căn cơ của Đường gia là ở Lương Châu, lúc trước khi mở tửu lầu này ở kinh thành, cũng chỉ vì muốn có nơi nghỉ chân cho nhóm tiêu sư, căn bản là không trông cậy sẽ kiếm được tiền từ nó, ai ngờ ông chủ lại là một người có tài, quản lý một thời gian liền biến Túy Hương các thành “Kinh thành đệ nhất tửu lầu”.