Chương 13

Ngu Nghiên nheo mắt lại.

Hai mắt Hoàng đế sáng lên: "Ngu khanh thấy ai?”

Hoàng đế nhìn theo hướng tầm mắt của Ngu Nghiên, Minh Nhiêu đã ngồi xuống chỗ của mình, thân hình nàng bị Trần thị chặn lại, hắn chỉ nhìn thấy Trần thị và Minh Vân ngồi bên cạnh bà.

“Đây là… phủ Tín Quốc công?”

Ngu Nghiên rũ mắt xuống, ngồi trở về, cầm ly rượu lên, một hơi uống sạch.

Thái hậu nghe vậy nhíu mày bất mãn, cũng đưa mắt nhìn qua. Bà ta nhìn Minh Vân bằng ánh mắt đầy bắt bẻ và đánh giá, lông mày càng nhíu chặt hơn.

“Sao vậy, Thái hậu nương nương không hài lòng?”

Ngu Nghiên chống tay lên bàn, cằm tựa vào tay, dáng ngồi thập phần càn rỡ nhưng lại được hắn làm ra phong thái tiêu sái.

Hắn lười biếng lên tiếng, hình như có chút men say: "Hay là nương nương sớm đã chọn được người rồi, người kêu thần chọn, chỉ là giả vờ.”

Sắc mặt Thái hậu căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Nghiên: "Ngươi chọn người của Minh gia?”

Ngu Nghiên cười nói: “Họ Minh? Nghe hay đấy.”

“Minh gia được, Minh gia được đó.” Hoàng đế hài lòng gật đầu: "Tổ tiên Tín Quốc công đã đi theo Hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ, nhiều thế hệ tập tước, toàn bộ Đại Lâm cũng không có mấy công huân thế gia như này. Tiểu bối Minh gia thế hệ này, trẫm nhớ là Nhị công tử đang làm việc dưới trướng ngươi? Các ngươi có duyên.”

“Đúng là có duyên, chỉ tiếc là…” Ngu Nghiên đột nhiên thở dài.

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc Thái hậu nương nương lại hướng vào đích nữ phủ Lý Thượng thư,” Ngu Nghiên lại chậm rãi rót cho mình một ly rượu, cười cười nói: "Chọn hôn sự tốt như vậy cho thần, người không sợ quyền lực của thần quá lớn sẽ đe dọa đến giang sơn Đại Lâm của người sao?”

Sự im lặng khó mà chịu được đang dần dần lan rộng ra, Ngu Nghiên không chút để ý, cầm ly rượu chậm rãi nhâm nhi.

Keng ——!!

Thái hậu ném ly rượu, tức giận quát: “Hỗn xược!”

Ngay khi ly rượu được ném xuống, một đội quân tinh nhuệ được trang bị đầy đủ, mặc áo giáp cấm quân, tay cầm kiếm bất ngờ bao vây ngoài cung điện, bọn họ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi vào nam nhân đang nhàn nhã uống rượu.

Đại điện vừa nãy còn náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên lặng.

Tiếng đàn sáo, tiếng nhạc dừng lại, ca vũ lui hết xuống.

Quan lại quý tộc đưa mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng nói chuyện, tất cả đều thật cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động.

Rượu đổ hết vào quần áo của Ngu Nghiên, hắn bình tĩnh đứng dậy, thong thả ung dung dùng khăn tay lau.

Hoàng đế sắc mặt cũng không tốt lắm, Phùng công công the thé nói: “Hầu gia ăn nói cẩn thận!”

Ngu Nghiên lại coi như không nghe thấy, từ trên cao nhìn xuống Thái hậu.

“Sinh nhật của Thái hậu là ngày đại hỷ, nếu ngài đã phòng bị thần như vậy thì tội gì phải kêu thần tới cơ chứ?”

“Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, thần không cha không mẹ, thế nên chuyện hôn sự sẽ tự thần định đoạt, những năm này Thái hậu vẫn luôn nhớ đến chuyện chung thân đại sự của thần, chỉ là…”

Dừng một chút, hắn hạ giọng, giọng điệu khá tiếc nuối: "Cháu gái của Cảnh Thái phó, con gái thứ tư nhà Quan Văn điện Đại học sĩ Lưu đại nhân, muội muội ruột của Thái thường Thiếu khanh Trúc đại nhân… đều đã chết.”

Nam nhân thản nhiên cười nói vui vẻ: “Thần đã cùng ba nhà này kết huyết cừu, nương nương còn chưa hài lòng, chẳng lẽ ngài muốn Lại bộ cũng trở thành kẻ thù không đội trời chung với thần sao.”



Cuộc đối đầu của An Bắc hầu và Thái hậu đã trở thành trò hề lớn nhất trong bữa tiệc.

Các thế gia bị phân tán ra, Minh Nhiêu theo dòng người đi ra ngoài nhưng nàng không kìm được mà quay đầu lại nhìn một cái.

Nam nhân đứng ở thượng vị, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn về phía chủ nhân của hậu cung, ánh mắt tràn đầy giễu cợt, kiêu ngạo và cố chấp.

Tay áo hắn vẫn bị rách, áo choàng cũng bị rượu bắn tung tóe vào, hắn chỉ tùy ý đứng ở đó, một chút chật vật cũng chẳng có ngược lại còn tạo ra cho người khác cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Trong tim Minh Nhiêu tựa như bị đâm một nhát.

Kiếp trước nàng không biết rằng quan hệ của bọn họ lại tồi tệ như vậy.

Nhưng trước đây nàng có nghe nói Thái hậu là chị gái song sinh của mẹ đẻ An Bắc hầu, bọn họ là họ hàng ruột thịt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà khiến mối cho quan hệ của họ trở nên tồi tệ như vậy.

Đêm đó, Minh Nhiêu bí mật đi tìm Minh Trác Tích xin thuốc trị thương.

Dưới sự truy hỏi đầy tha thiết của đối phương, nàng chỉ có thể nói dối là khi nhặt đồ lúc đứng dậy không cẩn thận nên đã khiến bả vai đυ.ng trúng góc tủ.

Minh Nhiêu đóng cửa lại, tự mình cởi áσ ɭóŧ ra, lộ ra bả vai. Trên làn da trắng nõn có một mảng lớn xanh tím.

Nàng bất lực thở dài, mở ra hộp thuốc ra bắt đầu bôi thuốc theo chỉ định, xoa xong ở bả vai nàng cũng bôi một lớp thuốc vào lòng bàn tay.

Lực tay của hắn vẫn khỏe như ngày nào.

Lần đυ.ng chạm thể xác duy nhất giữa bọn họ ở đời trước là khi hắn tức giận và đè nàng xuống giường…

Minh Nhiêu đỏ mặt, lắc đầu ném tâm tư phức tạp ra khỏi đầu.

Theo kinh nghiệm của đời trước thì đêm nay sẽ có thánh chỉ của Hoàng thượng, nhưng đêm nay…

Yên bình, tĩnh lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Ánh nến bị thổi tắt, cả không gian tối om, Minh Nhiêu giờ phút này cảm thấy có chút may mắn, may mắn là Trần thị không sắp xếp tỳ nữ nào bên người nàng nếu không thì sợ rằng vết thương ở bả vai khó lòng mà che giấu được.

Bả vai vẫn còn hơi đau, lòng bàn tay cũng bỏng rát. Đầu óc Minh Nhiêu rối loạn, tất cả đều tràn ngập ánh mắt lười biếng của Ngu Nghiên.

Ban ngày mặc dù lo lắng hoảng sợ, nhưng khi nghĩ đến hắn, nàng liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Phủ An Bắc hầu, Vân Thanh uyển.

Ngu Nghiên dựa vào chiếc ghế dài mềm mại, vạt áo choàng mở ra, hắn nhìn chằm chằm vào đồ vật trên bàn một cách xuất thần.

Đôi mắt dường như lúc nào cũng trong trạng thái mơ màng kia giờ phút này đã mở ra, không còn vẻ lười biếng nữa.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, ánh nến phản chiếu vào con ngươi nhảy nhót vui sướиɠ.

Trên bàn có một hòn đá với những vết máu loang lổ trên nó.

Vết máu đã khô từ lâu, chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.

Mạnh Cửu Tri đứng cách đó mười bước im lặng chờ đợi.

Hắn cũng không biết chủ tử bị đυ.ng vào dây thần kinh nào, một hai phải cho người cạy khối đá ở hòn non bộ xuống, còn không cho phép chạm vào mặt đá, không được lau vết máu trên đó.

Về chuyện tứ hôn, bởi vì nổi lên tranh chấp cho nên ý chỉ cuối cùng vẫn chưa được quyết định, nhưng Ngu Nghiên hiển nhiên đã có tính toán của riêng mình.

“Đi Lương Châu, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện về nàng ấy.” Cách bình phong, nam nhân khàn khàn mở miệng nói.

Đại não Mạnh Cửu Tri đông cứng lại: "Nàng ấy?”

“Minh…” Nam nhân dừng lại: "Nhị cô nương.”

Mạnh Cửu Tri gian nan nói: “Nhưng chủ tử, thánh chỉ còn chưa… Huống hồ Thái hậu nói chính là đại cô nương, không phải nhị…”

“Ngươi cứ đi đi.” Ngu Nghiên thờ ơ nói.

“… Vâng.”

Mạnh Cửu Tri rời đi, Ngu Nghiên cầm lấy hòn đá dính máu kia, đứng dậy đi đến bên giường.

Hăn đặt hòn đá ở trên ghế, lấy từ dưới gối ra một con dao găm ướm thử lên lòng bàn tay mình.

Do dự một lát, lại thay đổi một bàn tay khác.

Đổi sang tay phải, chính là bàn tay đẩy nàng ra cũng là bàn tay khiến nàng bị thương.

Lưỡi dao sắc bén, chỉ cần một nhát dao thịt trong lòng bàn tay đã bị xé toạc ra.

Dòng máu nóng nhanh chóng chảy ra.

Nam nhân sắc mặt bình tĩnh cầm hòn đá lên.

Một giọt màu đỏ tươi rơi xuống lòng bàn tay và nhỏ xuống hòn đá.

Hắn rất cẩn thận, chỉ một giọt máu rơi xuống cạnh vệt máu cũ.

Hai vết máu ở cạnh nhau, kề sát vào nhau, nhanh chóng dung hòa vào nhau.

Tựa như hắn và nàng, không thể tách rời, vĩnh viễn quấn lấy nhau.