Chương 12

Ngu Nghiên chẳng thể nào diễn tả nổi tâm trạng của bản thân lúc này.

Có lẽ hắn đã bị quỷ mê tâm hồn, trầm mặc một lúc nhưng không rời đi ngay.

Hắn hờ hững đứng yên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào vết máu nhàn nhạt trên vách tường.

Ngu Nghiên giơ tay lướt qua mép tảng đá, đầu ngón tay chạm vào một vệt đỏ thẫm.

Xoa nhẹ vệt máu nhàn nhạt ở đầu ngón tay, ánh mắt hắn tối sầm lại.

Lúc này, xa xa truyền đến giọng nói của một gã say rượu, phá vỡ sự yên tĩnh của không gian chật hẹp.

Ánh mắt Ngu Nghiên trở nên lạnh lẽo, hắn tiến lên phía trước hai bước, đứng ở góc tường, thân thể lộ ra trước mặt nhóm cung nhân.

Bước chân lộn xộn và vội vã đột nhiên dừng lại ở khoảng cách hai thước trước mặt Ngu Nghiên, đám người như bị điểm á huyệt, bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ.

“An, An An…” Gã đàn ông say rượu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng khủng khϊếp này tức khắc sợ hãi đến tỉnh cả rượu: "Hầu gia… Thật, thật trùng hợp.”

Ngu Nghiên lạnh lùng rũ mí mắt xuống, lười biếng liếc nhìn vị Quận vương thấp hơn hắn một cái đầu trước mặt.

Mắt phượng thâm trầm lạnh lẽo, cảm giác áp bức chẳng thèm thu liễm đè nặng lên người phía trước.

Chân Quận vương mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất.

Vừa rồi đứng ngược sáng hắn chỉ nhìn thấy mỗi mình An Bắc Hầu, nhưng vào lúc này khi tầm mắt hạ thấp xuống hắn mơ hồ nhìn thấy một góc váy màu lam ở phía sau chân An Bắc hầu.

Đây là do hắn bị hoa mắt nhỉ…

Quận vương xoa xoa đôi mắt lờ đờ do say rượu của mình, mở mắt ra lần nữa, lần này góc váy màu lam đã biến mất. Trong nháy mắt, mình đã được mấy thái giám nâng lên.

Quận vương muốn đến gần để lôi kéo làm quen với Ngu Nghiên, trên mặt hắn tràn đầy ý cười: "Mấy năm nay Hầu gia vất vả rồi, nếu như ngài rảnh rỗi chi bằng đến bổn vương…”

Ánh mắt sắc lạnh của nam nhân giống như hàn quang đâm vào người Quận vương.

“Cút xa một chút.”

Giọng hắn khàn khàn pha lẫn chút mệt mỏi lười biếng nhưng lại lộ ra vẻ tàn nhẫn muốn lấy mạng người.

Sau một hồi nhốn nháo hỗn loạn xung quanh lại yên tĩnh trở lại.

Ngu Nghiên đứng lặng im một lúc, đang muốn xoay người lại thì đột nhiên hắn nghe thấy nữ tử ở phía sau sợ sệt nói: "Cảm ơn ngài…”

Ngu Nghiên nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy đầu lâng lâng giống như đang say.

Không chút tiếng động.

Nàng cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đã rời đi rồi.



Cuối cùng Minh Nhiêu cũng tìm được đường về. Có lẽ là do nàng chạy quá nhanh xong gặp gió mạnh nên dọc đường chạy về nàng vẫn luôn ho khan.

Khi trở về Niên Hỉ cung giọng nàng có chút khàn khàn.

Nàng không đi vào trong mà thay vào đó nàng đến Quan Cảnh các.

Minh Nhiêu đứng tựa vào lan can ở lầu hai nhìn về phía xa xăm, đầu óc trống rỗng, không hiểu sao nàng nhớ về cuộc gặp gỡ tình cờ ban nãy.

Trong lòng nàng có chút vui vẻ, cũng có một chút tiếc nuối.

Nếu như có thể, nàng thực sự hy vọng bản thân có thể làm quen với hắn theo một cách khác thay vì giống như kiếp trước họ phải đợi đến khi kết hôn mới biết nhau.

Kiếp trước bởi vì bị bệnh nên nàng không thể đến dự sinh nhật của Thái Hậu được, lúc ấy nàng đang chìm trong chán nản vì bị phản bội nên cũng chẳng có tâm trạng nào mà tham gia tiệc sinh nhật.

Đêm đó, khi Trần thị cùng Minh Vân trở về phủ, sắc mặt cả hai đều rất tệ, Minh Vân mắt đỏ hoe vì khóc.

Sau bao nỗ lực cuối cùng thánh chỉ tứ hôn cũng đã được đưa đến phủ Tín Quốc công.

Nghe nói Thái hậu đã chọn được ra ba cô nương có bát tự hợp với An Bắc hầu, danh sách đã đưa đến tay An Bắc Hầu, hắn để thuộc hạ chọn một số ngẫu nhiên, mọi việc cứ vậy mà được giải quyết xong.

Minh Nhiêu thở dài.

Đúng như những gì nàng đang nghĩ tới, bóng hình quen thuộc đó lại lọt vào tầm mắt nàng.

Cũng thật trùng hợp, An Bắc hầu vậy mà cũng ở đây.

Minh Nhiêu bị ánh mắt sâu thẳm ấy hút vào quá khứ.

Nàng nhìn bước chân vững vàng và thong thả đang bước đi của hắn, không nhịn được cũng hướng về phía hắn bước hai bước.

Chỉ trong hai bước, nam nhân đã đi tới trước mặt nàng.

Ngu Nghiên dường như không nhìn thấy nàng, hắn lười biếng nhắm hờ mắt, có vẻ mệt mỏi, hắn bước qua nàng với sắc mặt nhàn nhạt.

Minh Nhiêu đột nhiên duỗi tay ra rồi kéo kéo tay áo hắn.

Tay áo rộng của hắn vẫn bị rách, còn chưa kịp đổi một bộ quần áo khác.

Miếng vải được cắt gọn ghẽ khiến Minh Nhiêu bất giác nhớ đến khoảnh khắc hắn vung kiếm tự cắt tay áo của mình.

Nhận ra là bản thân đang thất lễ nàng nhanh chóng thu tay lại.

Ánh mắt lười biếng của nam nhân rơi xuống.

Minh Nhiêu nhất thời không thể chịu nổi đôi mắt phượng thâm sâu kia của hắn, trong lòng sinh ra vài phần rụt rè, nàng lùi về phía sau nửa bước, dùng quạt tròn che đi khuôn mặt ngượng ngùng, ánh mắt cũng né tránh, không dám nhìn hắn.

“Cảm ơn.”

Nam nhân nhìn chằm chằm vào cây quạt trong tay nàng, sắc mặt không tốt cho lắm, ánh mắt hơi hung dữ.

“Còn chưa về?”

Giọng hắn trầm trầm khàn khàn.

Minh Nhiêu ngớ ra, nàng đang định mở miệng trả lời thì lại thấy yết hầu của nam nhân chuyển động liền quay mặt chạy đi. Hắn yên lặng một lát rồi cũng xoay người rời đi.

Cảm giác áp bách biến mất, Minh Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, bàn tay mảnh khảnh vuốt vuốt ngực.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, mỗi lần đối mặt với hắn cả người nàng đều vạn phần khẩn trương.



Nửa sau của yến hội, không khí càng trở nên cuồng nhiệt.

Vị Hoàng đế trẻ tuổi đang thưởng thức viên bảo ngọc do phiên bang tiến cống trong tay, không hứng thú lắm với ca hát nhảy múa đang được biểu diễn.

Thái Hậu đoan trang ngồi ở chính điện, phong thái vạn phần, ưu nhã cao quý, mắt phượng lạnh lùng quét qua mọi người trong điện.

“Bệ hạ, tửu lượng của thần không tốt, xin phép cáo lui trước.” Ngu Nghiên thấp giọng nói, muốn đứng dậy.

Ánh mắt say mê của Cảnh Huyền đế rời khỏi khối bảo ngọc, có chút mê mang mà nhìn về phía Ngu Nghiên.

Nhưng Thái hậu đã đặt ly rượu bạch ngọc trong tay xuống. “Hầu gia dừng bước.”

Ngu Nghiên đứng lên, con ngươi đen bóng lạnh lùng nhìn Thái hậu.

Thái hậu nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng ban cho An Bắc Hầu bát tự, ta đã chọn ra mấy cô nương, An Bắc hầu xem thử xem, muốn chọn ai.”

Ngu Nghiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy trước mặt, một lúc lâu sau, hắn cười lạnh một tiếng.

Cảnh Huyền đế ôm bảo ngọc trong lòng bàn tay, liên tục gật đầu.

“Ba vị này trẫm đã nhìn qua giúp An Bắc hầu, đều không tồi. Đích nữ nhà Lại bộ Thượng thư Lý đại nhân, thanh tú dịu dàng, tri thư đạt lý. Tiểu nữ nhi của Hoành vương cũng là đường muội của trẫm, năm nay mười sáu, hồn nhiên ngây thơ, nhiệt tình hoạt bát, phù hợp với tính tình lạnh lùng của ngươi. Còn có đích nữ phủ Tín Quốc công Minh gia, dung mạo tuy không xuất chúng nhưng nghe nói nàng có nhân cách tốt và tài năng xuất chúng.”

“Ngu khanh năm nay cũng hai mươi bảy rồi, so trẫm còn lớn hơn ba tuổi, lại không kịp trẫm khoản nhiều con nối dõi. Không the cũng chẳng có lấy một người thϊếp, điều này thật nực cười.”

Ngu Nghiên không muốn nghe nữa, chẳng thèm để ý mà quay đầu đi, rồi đột nhiên lại dừng lại.

Trước cửa cung điện có một nữ tử lặng lẽ tiến vào.

Váy màu lam, đây vốn là gam màu nhã nhặn, thanh lịch nhất nhưng lại bị gương mặt đẹp đến ngỡ ngàng kia mặc ra vài phần thướt tha yểu điệu.

Nàng cúi đầu, bước nhanh vào trong điện, cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại, nhưng vẫn không nhịn được mà ho khan vài tiếng, khiến đám công tử xung quanh trộm nhìn nàng vài lần.

Ngu Nghiên nheo mắt lại.