Chương 35: Đông Thi Dù Có Bắt Chước Thì Cũng Chỉ Là Đông Thi Mà Thôi!

Trên thực tế, kể từ khi bà nội qua đời lần trước, Tần Thừa phát hiện em họ đã khác. Dù thế nào cũng luôn có thể có ý kiến

của riêng mình và chúng đều đúng.

Tối hôm qua, khi đang ăn tối, cô đã bàn bạc với chú hai chuyển phần chiết khấu trong tổng giá đã hứa với cặp đôi mới cưới thành một chiếc giường em bé. Nhìn qua thì tưởng người mua đang hưởng lợi lớn, nhưng thực tế chính là cửa hàng nội thất đang hưởng lợi.

Sẽ có rất nhiều phế thải còn sót lại từ việc đóng giường và tủ... Những phế thải này không đủ lớn để sử dụng cho các đồ nội thất khác, về cơ bản chúng được chất đống trong nhà kho ở sân sau. Làm nội thất trong nhà không được nhưng để làm giường em bé thì dư sức.

Cũng trong đêm qua, em họ đã lấy ra một bản thiết kế giường mới, khác hẳn với những chiếc mà hắn đã thấy trước đây. Nó rộng và vuông vức, xung quanh có lan can, phía trên có thể treo đồ chơi cho bé giải trí, quan trọng hơn là lan can có thể tháo rời và kết nối với giường, thuận tiện cho các bà mẹ mới làm quen với việc chăm sóc con của họ.

Ngoài giường em bé, cô cũng đề xuất sử dụng những vật liệu phế thải đó để làm một số đồ dùng, có thể dùng làm quà tặng nhỏ để thu hút khách hàng. Khi bày tỏ quan điểm của mình, cô nói rõ ràng, tự tin và bình tĩnh, không giống như một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, khiến hắn một sinh viên năm ba cũng tự ti!

Bây giờ cô đột nhiên nói muốn thành lập công ty, Tần Thừa biết cô không nói đùa! Đối với kế hoạch của mình, Tần Dĩnh rất tự tin.

Cô đi cùng mẹ và dì Ninh Châu xem vải, ấn định thời gian giao hàng, sau khi trả tiền đặt cọc, bốn người tìm một nhà hàng ngẫu nhiên để ăn trưa. Trường đại học của Tần Thừa ở Vũ Thành, cách Giang Thành hơn hai giờ lái xe, cũng không cùng phương hướng với Tần Dĩnh.

Sau khi Tần Dĩnh lên xe, cô vẫy tay với Tần Thừa nhắc nhở: "Anh, đừng quên a."

Tần Thừa gật đầu, Triệu Thuý Ngọc và Ninh Châu ở bên cạnh hỏi đừng quên cái gì, nhưng cả hai đều không trả lời. Triệu Thuý Ngọc mỉm cười: "Quỷ nhỏ, vậy mà còn có bí mật!"

Tạ gia.

Tạ Chấp cùng Lục Thiếu Ninh và những người khác lái xe từ bên ngoài trở về, đậu xe trước cửa không định ở lại lâu. Vào những năm 96, ở trong biệt thự lớn như Tạ gia chỉ đếm trên đầu ngón tay, biệt thự tráng lệ này cũng là một trong những mặt tiền của họ Tạ ở Giang Thành!

Ở trong mắt người khác là cung điện, nhưng với Tạ Chấp lại là một cái l*иg không thể phá hủy, là gông xiềng lớn nhất trong đời hắn! Muốn trốn thoát cũng không được!

"Thiếu gia!"

Tạ Chấp mặc một bộ đồ mô tô màu đen, đút tay vào túi quần sải bước, trong biệt thự có không ít người hầu nhưng hắn đều biết, còn người trước mặt này trông rất xa lạ.

"Bà là..."

"Thiếu gia, tôi là người mới tới, tôi tên La Phượng Cần, từ nay về sau, ba bữa cơm của ngài đều là do tôi làm."

Tạ Chấp nhíu mày, vừa định nhấc chân, La Phượng Cần gọi lại, hắn không kiên nhẫn nhìn bà.

"Thiếu gia, là như này, tôi có một đứa con gái, cùng trường với ngài, cũng là lớp 10."

"Hả?"

Lục Thiếu Ninh đi hỏi thăm qua, Tần Dĩnh gia đình rất nghèo, nghèo đến nỗi cô thậm chí không có điện thoại di động, bữa ăn của cô hoàn toàn phụ thuộc vào trợ cấp từ trường học. Chẳng lẽ trùng hợp như vậy......

La Phượng Cần mỉm cười vẫy tay gọi: "Mau ra mắt thiếu gia."

Tạ Chấp nhìn theo, liền nhìn thấy cô gái từ trong phòng bếp chạy ra, khóe miệng chưa kịp nhấc lên đã trầm xuống. Hắn nhớ đây là Vương Viện Viện học cùng lớp, cùng là học sinh nghèo như Tần Dĩnh, nhưng...

"Tạ Chấp, mẹ tôi đến làm bảo mẫu, tôi cũng đi theo, tôi có thể cùng anh đi học không?"

Tạ Chấp lạnh lùng nhìn cô một cái, không trả lời xoay người sải bước đi lên lầu. Người bảo mẫu nấu cơm trong nhà trước cũng mang theo một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này mưu mô bất chính, lấy trộm rất nhiều đồ trong nhà, cuối cùng bị quản gia bắt được, cùng đuổi ra ngoài. Lần này, lại mang theo con. Tạ Chấp cười thầm trong lòng, thu dọn ba lô vội vã xuống tầng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vương Viện Viện vội vàng rửa tay đuổi theo, đứng bên cạnh xe máy màu đen, bấu víu lấy váy: "Tạ Chấp, tôi có thể ngồi xe cậu cùng đi học không?"

Tạ Chấp chân dài bước lên xe, tay cầm chiếc mũ bảo hiểm liếc mắt nhìn Vương Viện Viện. Giọng nói lạnh lùng, rất không nể tình: "Không tiện."

"Sao lại không tiện? Không phải tiện đường sao?"

Tạ Chấp đội mũ bảo hiểm tay dừng lại, cười lạnh: "Nếu tôi không thích thì sẽ không tiện đường. Hơn nữa, Đông Thi dù có bắt chước thì cũng chỉ là Đông Thi mà thôi! (*) Nói xong, hắn đội mũ bảo hiểm, nổ máy, trong tiếng vang ầm ầm chạy ra sân nhỏ.

(*) ĐÔNG THI HIỆU TẦN (东施效颦): ĐÔNG THI BẮT CHƯỚC CHAU MÀY: nguyên chỉ người phụ nữ xấu xí bắt chước người đẹp trang điểm. Ví với việc không biết cái đẹp của người ta ở chỗ nào, chỉ bắt chước bừa, hiệu quả lại ngược lại. Hiện phiếm chỉ kẻ bắt chước một cách ngu xuẩn đáng chê cười.

Trong gương chiếu hậu, cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên váy có hoa văn hoa quế màu vàng nhạt. Hắn nhớ rõ cô đã từng mặc chiếc váy tương tự trước đây, nhưng cô mặc đẹp hơn nhiều!

Vương Viện Viện không ngờ mẹ cô ta dựa vào thật nhiều mối quan hệ mới có thể làm việc trong Tạ gia và cũng đưa cô ta vào. Vương Viện Viện cảm thấy đây là lần cô ta gần nhất với Tạ Chấp. Tuy nhiên cô ta không nhìn trúng Tạ Chấp bất tài mà là hắn có tiền a! Nếu như có thể cùng Tạ Chấp, đừng nói là ở trong trường học đi ngang (*), sợ rằng cuộc sống sau này không cần cố gắng cũng có cơm ăn áo mặc rồi.

(*) Đi ngang (横着走) Ở đây là chỉ người có chỗ dựa, thay vì phải khó khăn vượt qua con đường thì có thể đi tắt ngang, nhanh hơn.

Nhưng Vương Viện Viện không ngờ cô ta bắt chước cách ăn mặc của Tần Dĩnh, xõa tóc, mặc một chiếc váy dài màu trắng có hoa văn hoa quế, hắn lại nói cô ta là Đông Thi? Trong cuộc thi tri thức hôm đó, ánh mắt hắn nhìn Tần Dĩnh y hệt ánh mắt Lưu Triệu, theo lý mà nói hắn hẳn phải thích bộ dáng này a!

"Làm sao vậy, thất bại rồi hả?" La Phượng Cần nhìn thấy tất cả, vỗ nhẹ vào lưng Vương Viện Viện an ủi: "Con vội cái gì? Bình thường các con học cùng trường có rất nhiều cơ hội, vả lại còn sống cùng một mái nhà, con còn sợ không có cơ hội sao? Kiên nhẫn chút, sớm muộn gì hắn cũng thích con."

Vương Viện Viện mím môi, thấp giọng đáp lại: "Vâng, con hiểu rồi, con cũng thu dọn đồ đến trường." Mẹ nói đúng, chúng ta ở chung một mái nhà, sau này còn sợ không có cơ hội sao! Thậm chí còn tốt hơn Tần Dĩnh hay Vương Văn Gia a!

Trường trung học tư thục Đức Dương.

Khi Tần Dĩnh đến trường, cô thu dọn đồ đạc như thường lệ, sau đó đi lấy nước. Vừa xách nước về ký túc xá, dì ở tầng dưới đã gọi tên cô: "Tần Dĩnh, Tần Dĩnh ở phòng 303, cháu có điện thoại, nhanh xuống đi!"

Tần Dĩnh nghe vậy vui mừng nhướng mày, một khắc cũng không dừng lại chạy xuống tầng. Cô biết Tần Thừa nhất định đã đọc bản kế hoạch, bị cô thuyết phục. Quả nhiên, Tần Dĩnh nhấc điện thoại vừa hô một tiếng, tiếng cười của Tần Thừa từ đầu dây bên kia truyền đến: "Làm gì gấp gáp như vậy, trước tiên hít thở một hơi đi."

Tần Dĩnh hít vào thở ra từng ngụm, sau khi lặp lại nhiều lần, hơi thở của cô đã trở nên ổn định hơn:"Anh, em xong rồi, anh đọc bản kế hoạch chưa? Nó vẫn là một phiên bản sơ bộ, nhiều chi tiết chưa có thời gian để trau chuốt, em có thể đưa ra một phiên bản cuối cùng hoàn chỉnh trong tuần này." Cô không ngờ Tần Thừa lại đột ngột trở về, nếu không cô đã sớm lên kế hoạch, hơn nữa còn làm một cách chuyên nghiệp, toàn diện và chi tiết hơn!

Trong điện thoại, Tần Thừa mỉm cười: "Không cần, nào lại để cho bà chủ viết kế hoạch, anh viết kế hoạch, cuối tháng trở về đưa em. "

Tần Dĩnh sững sờ một lúc khi nghe thấy từ bà chủ, sau đó mới phản ứng lại: "Anh, ý anh là, anh đã đồng ý?"

"Ừ, kế hoạch của em rất toàn diện không chê vào đâu được, chỉ là... Vốn khởi nghiệp, em đã nghĩ nó sẽ là con số lớn chưa? Nếu như, ý anh là nếu nó thất bại thì sao?"