Chương 36: Cậu Thơm Quá, Tôi Muốn Làm Chuyện Xấu

Năm 1996, những người ăn no mặc ấm thì dương dương tự đắc, có tiền dư thừa để kinh doanh đã là nhân trung long phượng rồi (*).

(*) Nhân trung long phượng: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.

Khởi nghiệp như kế hoạch của Tần Dĩnh là quá mạo hiểm, nhưng cũng quá kí©h thí©ɧ! Đến mức Tần Thừa ngồi trong xe đọc xong bản kế hoạch, toàn thân sôi trào, như có nguồn năng lượng vô tận, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều ý tưởng. Sau khi xuống xe, chưa kịp về ký túc xá đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Tần Dĩnh.

"Anh yên tâm, em tin tưởng chúng ta sẽ trở thành người đi tiên phong trước thời đại đấy!"

Người đi tiên phong trước thời đại, nếu trước đây Tần Dĩnh nói như vậy, Tần Thừa sẽ cho rằng cô bị điên và bắt đầu nói nhảm. Nhưng bây giờ, Tần Thừa cảm thấy lời cô nói nhất định sẽ thành hiện thực trong tương lai không xa!

Sau khi cúp điện thoại, Tần Dĩnh cảm thấy cuộc sống này thực sự đáng để mong đợi, đặc biệt là khi cô có rất nhiều tiền. Thành lập công ty, kiếm tiền, trở nên lớn mạnh hơn, cô cũng có thể trải nghiệm cảm giác đạt đến đỉnh cao của cuộc sống! Nghĩ như vậy, công việc còn chưa làm nhưng đã cảm thấy vui vẻ rồi!

Cô bước ra khỏi cổng trường đến cửa hàng kẹo ở phía sau con phố mua một ít kẹo. Lần trước báo bảng Kha Tâm Di đã mấy lần mua cho cô bữa ăn khuya, cửa hàng này nghe các bạn cùng lớp nói có rất nhiều loại, đặc biệt là sô cô la rượu, được yêu thích nhất.

Sau khi mua vài loại, cửa hàng đưa cho cô một chiếc túi màu hồng có hình con gấu. Khi thanh toán, cô liếc nhìn những cây kẹo mυ"ŧ bên cạnh máy tính tiền, Tần Dĩnh lấy một cây cùng tính tiền. Sau khi ra khỏi cửa hàng kẹo, đã gần đến giờ ăn tối, là lúc có nhiều người nhất nên cô đi đường vòng đến trường.

Vừa đi vào một con ngõ, liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, rất hỗn loạn, hình như có rất nhiều người. Tần Dĩnh thò đầu ra nhìn, đồng tử lập tức mở to. Cơ thể như bị đóng băng.

Tạ Chấp, là hắn!

Đám người đánh nhau với hắn là ai?

Tần Dĩnh rụt đầu lại, dựa lưng vào tường, nhất thời không biết làm sao. Vừa rồi Tạ Chấp nhặt một hòn đá dưới đất nện vào trán đối phương, dáng vẻ tàn nhẫn đến mức khiến cô không khỏi nhớ tới kiếp trước.

Lần đó, cô bị cưỡng ép tiêm thuốc, khi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô nhìn thấy Tạ Chấp. Hắn nửa quỳ trên mặt đất,

đập nát chiếc gạt tàn trong tay, cho đến khi cô vô lực nhắm mắt lại, chiếc gạt tàn lại bị hắn nhấc lên cao. Sau này, cảnh tượng đó trở thành cơn ác mộng giày vò cô trong một thời gian dài.

Tần Dĩnh hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để kiềm chế đôi tay đang run rẩy của mình nhấc chân định rời đi, nhưng cách đó không xa đã nghe thấy một giọng nói nũng nịu của một nữ sinh. Ngay sau đó là thanh âm hai người vành tai chạm vào tóc mai (*) dây dưa không thôi.

(*) Vành tai chạm tóc mai (耳鬓厮磨): Ý bảo hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ thân thiết gần gũi.

Tần Dĩnh nhất thời tiến không được lùi cũng không xong, bị hai nhóm người chặn trong ngõ. Bất lực, cô chỉ còn cách chờ đợi tại chỗ, xem bên nào giải tán trước, rồi rời đi bên nào. Tần Dĩnh dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo chờ đợi. Chỉ là thanh âm vành tai chạm tóc mai kia quá mức làm cho người ta lúng túng khó xử cùng không được tự nhiên, thỉnh thoảng lại có âm thanh nũng nịu của nữ sinh.

Tần Dĩnh bắt đầu nhỏ giọng đọc thuộc lòng bài văn: "Mấy hôm nay cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên. Tối nay hóng mát ngoài sân nhà..."

Khi Tần Dĩnh sắp học thuộc lòng bài "Trăng Sáng Trên Đầm Sen" của Chu Tự Thanh, thì một bóng đen khổng lồ bao trùm lấy cô. Tần Dĩnh ngẩng đầu lên, sau đó đột nhiên sợ hãi, lưng áp vào tường, như chim sợ cành cong nhìn Tạ Chấp trước mặt.

"Cậu đang nhìn trộm tôi, hay là nghe lén?"

Tạ Chấp chưa kịp nói xong, Tần Dĩnh liền theo bản năng giơ tay che miệng hắn. Cặp tình nhân trẻ còn lưu luyến vẫn chưa rời đi, nếu bây giờ họ nghe thấy, họ có thể coi cô là một tên biếи ŧɦái nghe lén trong góc. Lại không nghĩ, giờ phút này giữa cô và Tạ Chấp tư thế có bao nhiêu mập mờ cùng gần gũi. Khoảng cách giữa hai người chỉ cách một nắm tay, Tạ Chấp không khó chịu khi miệng mình đột nhiên bị che lại, cứ như vậy để cô che.

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp như nước kia chớp chớp có vẻ sợ hãi, đồng thời cũng như cắn rứt lương tâm. Thấy cô như vậy, tà niệm trong lòng Tạ Chấp bùng lên, hắn thật muốn trêu chọc cô. Vì vậy, ngay khi Tần Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mừng rỡ vì đôi tình nhân không phát hiện cô, cô liền cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến một tia mềm mại. Tần Dĩnh mở to hai mắt không tin được nhìn Tạ Chấp, rồi rút tay lại như bị điện giật: "Cậu!!!"

Tạ Chấp cúi xuống gần hít hà: "Thơm quá, cậu thơm như vậy, tôi thậm chí nghĩ muốn làm chuyện xấu!" Nói xong hắn thật sự sáp lại gần.

Tần Dĩnh không biết lấy dũng khí từ đâu, lập tức giơ chân đá tới, khi Tạ Chấp cúi xuống xoa đầu gối vì đau, Tần Dĩnh nhân cơ hội trốn sang bên cạnh. Nhưng đi được hai bước, cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tạ Chấp. Hắn vẫn còng lưng, như thể đang rất đau.

Tần Dĩnh lui về phía sau hai bước: "Ừm, đau không?"

Vốn dĩ không đau, hắn chỉ muốn vỗ bụi trên đầu gối, nhưng hiện tại thấy cô quay đầu lại, Tạ Chấp không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: "Đau, rất đau."

Tần Dĩnh không biết làm thế nào để đền bù, dù sao cô cũng coi như là phòng vệ chính đáng, nhưng cô không muốn chọc giận hắn. Theo tầm mắt hắn nhìn lại, hình như đang nhìn cây kẹo mυ"ŧ trên tay mình. Cô ngập ngừng cầm kẹo mυ"ŧ đưa tới: "Cậu... muốn ăn cái này không?"

"Được a." Tạ Chấp cầm lấy cây kẹo mυ"ŧ, sợ cô hối hận liền nhét vào trong miệng.

Tần Dĩnh không biết cô làm thế nào trở lại ký túc xá, nhưng khi Tạ Chấp ở gần đến mức cô có thể nghe thấy hơi thở của mình, mỗi chuyển động mỗi hơi thở đều khiến cô cảm thấy tâm thần không yên. Đánh chết cô cũng sẽ không đi lại đường nhỏ kia!

Khi Vương Văn Gia trở lại ký túc xá, La Vân và Kha Tâm Di đang ăn sô cô la rượu do Tần Dĩnh mua. Không biết có phải cố ý không nhưng trước đó khá an tĩnh tao nhã, từ khi Vương Văn Gia trở về, La Vân ăn rất lớn tiếng, tựa hồ sợ Vương Văn Gia không biết.

Nhưng điều kỳ lạ là lần này Vương Văn Gia không nói chuyện với cô ấy mà chỉ phớt lờ. Tuy nhiên, đêm nay, bất kể Tần Dĩnh làm gì, cô luôn nhìn thấy Vương Văn Gia trừng mắt nhìn cô. Mấy ngày nay cô không có động thủ với cô ta, không biết bị làm sao vậy.

Vào ban đêm, Tần Dĩnh vào không gian để kiểm tra tiền tiết kiệm, cộng với tiền tiết kiệm trước đó trong ngân hàng, dựa trên tốc độ tăng trưởng của quỹ hiện tại, khi bắt đầu khởi nghiệp hẳn là đủ.

Sáng sớm hôm sau, cô chạy bộ như thường lệ rồi đến lớp. Ngay trước tiết học cuối cùng vào buổi sáng, Tần Dĩnh đi WC. Lúc đứng dậy định mở cửa quay lại lớp thì cửa không mở được. Cô cố gắng vỗ vài cái: "Có ai ở bên ngoài không? Cửa không mở được!"

Ngay khi Tần Dĩnh kêu cứu, một xô nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu cô. Ngay lập tức, từ trên xuống dưới, toàn thân ướt đẫm! Mà bên ngoài là âm thanh đắc ý của Hướng Vân Phi và Vương Văn Gia: "Tần Dĩnh, đây là cho mày một bài học, không được dây dưa với bạn trai người khác!"

"Tần Dĩnh, tao đã nói với mày rồi, mày từ trước tới nay không thuộc vòng tròn của chúng tao, đồ vật không phải của mình thì đừng si tâm vọng tưởng!"

Tần Dĩnh đưa tay lau nước trên mặt: "Mở cửa cho tôi!"

Vương Văn Gia chế nhạo: "Cứ ở trong đó đi, nếu không về sau mày ở trong trường học có thể bị gọi câu tam đáp tứ (*) đấy!"

(*) 勾三搭四: Câu tam đáp tứ: Chỉ mối quan hệ nam nữ không đứng đắn, xằng bậy.

Tần Dĩnh muốn kêu to, nhưng bên ngoài lại truyền đến tiếng đóng cửa. Chuông vào lớp lúc này vang lên, tiếng bước chân vội vã trở lại lớp át đi tiếng hét của cô. Tần Dĩnh hai tay ôm lấy chính mình, cố gắng duy trì nhiệt độ cơ thể. Loại cảm giác kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay lần nữa quấn lấy cô.