Chương 34: Lừa Anh Họ Tham Gia

Có các đồng chí hội liên hiệp phụ nữ ở đây, Chương Ba dù có tức giận cũng không dám làm gì. Sau khi được các đồng chí hội liên hiệp phụ nữ hòa giải nhưng không thành, lúc này mới thoả thuận ly hôn trước mặt các đồng chí hội liên hiệp phụ nữ.

Tiểu Thiến đã sớm nghĩ đến việc sống cùng hắn, Chương Ba đương nhiên sẽ chọn vợ trẻ chứ không phải bà nội trợ này, người làm hắn mất mặt trước mặt nhiều người. Hai người nhanh chóng đệ đơn ly hôn. Chương Ba dù không muốn nhưng lại đuối lý vì đã đánh Ninh Châu hai lần, phòng ở tiểu khu Hạnh Phúc thuộc về Ninh Châu, Chương Ba sở hữu phần tài sản còn lại.

Không có con, đương nhiên không có cái gọi là nuôi con, nhưng đối với Ninh Châu mà nói, có thể giữ được nhà, có chỗ che mưa che gió, thoát khỏi cẩu nam nhân là một niềm vui lớn rồi!

"Mau thu dọn đồ đạc, tôi không muốn nhìn thấy đồ của anh trong căn nhà này nữa!"

"Cô yên tâm, tôi ở lại với cô thêm một phút tôi cũng khó chịu!"

Ninh Châu lúc này mới ý thức được, chuyện Chương Ba nuôi dưỡng nhân tình không phải chuyện mới đây, nếu không làm sao chuyện mua nhà cho hồ ly tinh bên ngoài cô không biết!

"Tôi nói cho cô biết, chuyện này cũng không thể trách tôi, mẹ tôi đã nhiều lần thúc giục tôi, cô nhìn xem chúng ta kết hôn mấy năm rồi, bụng cô một chút cũng không có động tĩnh." Trong khi thu dọn đồ đạc, Chương Ba vẫn không ngừng chửi bới và đổ lỗi cho Ninh Châu về mọi lỗi lầm của mình.

"Cô như vậy chính là bất hiếu, không làm tròn bổn phận của một người vợ!"

Ninh Châu ban đầu rất vui vì ly hôn, nhưng bây giờ lại khó chịu, muốn đứng ra tranh luận. Tiểu Thiến nghĩ rằng sẽ lại đánh nhau, chờ mãi Chương Ba mới độc thân, cô ta phải thể hiện thật tốt để trở lại bình thường, vì vậy cô ta vội vàng tiến lên chặn Ninh Châu: "Cô làm gì thế!"

"Này, cái đồ hồ ly tinh, còn dám ngăn cản tôi!"

Khi Chương Ba nghe tiếng mắng tiểu Thiến là hồ ly tinh, hắn lập tức trở nên không vui, quay người bước đến, kéo Ninh Châu. Tần Dĩnh không thể khoanh tay đứng nhìn, vì vậy cô nhanh chóng kéo tay tiểu Thiến đang nhân cơ hội định nắm tóc Ninh Châu.

Chương Ba nhìn thấy Tần Dĩnh đang giúp đỡ, nhớ đến chính cô gọi đồng chí liên hiệp hội phụ nữ đến khiến hắn mất nhà! Ninh Châu hắn còn chỉnh được huống chi là con nhóc này? Giơ tay lên định đánh Tần Dĩnh. Tần Dĩnh vẫn đang tranh cãi với tiểu Thiến nên không để ý Chương Ba đánh tới chỗ mình.

Ninh Châu bị kéo ngồi dưới đất, thấy vậy vội vàng đứng dậy muốn giúp Tần Dĩnh: "Dĩnh nhi!"

Lời nói còn chưa dứt, một cánh tay mạnh mẽ chộp lấy tay Chương Ba kéo lại, Chương Ba nghiêng sang một bên vì đau:"Ôi ôi, thằng nhóc này từ đâu xông ra, mau buông ra, nếu không tao cắt cái chân chó của mày."

Tần Thừa cứ như vậy đứng thẳng, thoạt nhìn gầy yếu, nhưng sức lực trên tay lại không nhỏ, cứ như vậy, Chương Ba giãy giụa không được, cũng không cách nào chống cự.

Tần Dĩnh quay lại nhìn thấy bóng dáng của Tần Thừa, cô ném cánh tay xinh đẹp của tiểu Thiến chạy về phía trước: "Anh, sao anh lại ở đây?"

"Nghe thấy giọng của em liền lên đây." Có người mua nhà sang đây xem phòng, vì không thể rời cửa hàng nên Triệu Thuý Ngọc đã đưa chìa khoá cho hắn. Không ngờ còn chưa vào cửa đã nghe thấy động tĩnh trên tầng. Tần Thừa vừa nghe được giọng của Tần Dĩnh, vội vàng chạy tới, sợ cô chịu thiệt! May mà hắn đến kịp không cô đã gặp chuyện rồi!

"Thằng nhóc thối, buông ra!"

Biểu tình ôn hoà của Tần Thừa thay đổi, hắn sắc bén nhìn Chương Ba một cái, sau đó dùng sức ném đi: "Ông thử động vào cô ấy xem, tôi sẽ khiến ông từ nay về sau phải bò trên đất!"

Chương Ba ngay lập tức liền sợ. Tần Thừa đợi Chương Ba thu dọn xong đồ đạc rời đi mới đi xuống tầng, mà dưới tầng người xem phòng đã tới, là Tần Dĩnh đi đón. Xử lý xong chuyện của Ninh Châu, mấy người cùng nhau trở về cửa hàng.

Triệu Thuý Ngọc sau khi nghe xong liền hoài nghi nhìn Tần Dĩnh: "Tất cả đều là ý tưởng của con? Con gái nếu hắn thật sự đánh con, con bị thương thì sao?"

Tần Dĩnh cũng biết mặc dù mẹ cô đang mắng, nhưng trong mỗi câu nói đều lo lắng cho cô. Vì vậy, cô làm nũng Triệu Thuý Ngọc một lúc, sự việc coi như kết thúc. Chỉ là bây giờ Ninh Châu không có khả năng kiếm sống, cửa hàng quần áo đã trở thành một vấn đề nổi bật.

Sáng sớm chủ nhật, Tần Dĩnh thu dọn xong đồ cùng Triệu Thuý Ngọc đi ra ngoài. Có bốn người trong nhóm, Triệu Thuý Ngọc và Ninh Châu phụ trách xem chất vải, còn Tần Dĩnh và Tần Thừa phụ trách thương lượng giá cả. Mua đồ xong, Tần Thừa và Tần Dĩnh đều phải lên xe buýt trở về trường học, cho nên buổi sáng đi ra ngoài, bọn họ đeo balo trên lưng. Trong xe, bốn người ngồi riêng, Tần Dĩnh và Tần Thừa ngồi cùng nhau.

Tần Thừa năm nay 20 tuổi, đang là sinh viên đại học năm ba, sắp đi thực tập. Trong ký ức, kiếp trước Tần Thừa từng nói về bạn bè trong thời gian thực tập, nếu như kiếp trước anh họ không đến công ty nơi anh ấy thực tập, thì chẳng phải hắn sẽ không gặp phải vị hôn thê hại người kia sao? Nghĩ vậy, Tần Dĩnh đυ.ng vào cánh tay Tần Thừa: "Anh, anh đã quyết định địa điểm thực tập chưa?" Sinh viên đại học ngày nay nhu cầu cao, thực tập cũng có nhiều lựa chọn.

"Có mấy chỗ, anh vẫn chưa quyết định, làm sao vậy?"

"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc khởi nghiệp chưa?"

Tần Thừa nhíu mày: "Khởi nghiệp?"

"Vâng." Tần Dĩnh còn muốn nói tiếp nhưng xe buýt đã đến trạm dừng, vì vậy cô phải xuống xe trước.

Triệu Thuý Ngọc và Ninh Châu đi trước nói về ý tưởng của cửa hàng quần áo: "Đừng lo, Tần Dĩnh thiết kế cửa hàng tốt rồi, đến lúc đó để lão Tần làm cho chúng ta. Chúng ta chỉ cần thực hiện là được rồi."

"Còn về kiểu dáng, chúng ta nên làm kiểu nào trước?"

"Đừng lo, Dĩnh nhi cũng đã thiết kế quần áo xong rồi, có cả một cuốn, khi trở về chị sẽ cho em xem."

Ninh Châu và Triệu Thuý Ngọc nắm tay nhau, họ không quên quay lại cho Tần Dĩnh một ngón tay cái: "Con gái, con quả là thiên tài kinh doanh a!"

Tần Dĩnh hắc hắc cười, cô ngẩng đầu lên liền gặp ánh mắt dò xét của Tần Thừa. Cô giơ tay kéo cánh tay Tần Thừa, hai người tiến một bước bàn tính kế hoạch khởi nghiệp: "Anh, nếu em nói em có tiền và muốn khởi nghiệp, anh có nghĩ em điên không?"

Tần Thừa nắm lấy vai cô, nghiêm túc nhìn cô: "Em họ, em thành thật nói cho anh biết, em làm sao vậy?" Nghe chú hai nói bạn học của cô cho tiền mở cửa hàng nội thất, một lúc đưa 3000 tệ. Hơn nữa cảm giác em họ lúc này không giống trong ấn tượng, bất kể đưa ra quyết định nào, có vẻ táo bạo và vô lý, nhưng cuối cùng đều thành sự thật! Cho dù đó là cửa hàng nội thất hay cửa hàng quần áo, liền ngay cả việc bắt gian cô cũng làm được! Gan lớn như vậy hắn thậm chí không nhận ra.

Tần Dĩnh đưa tay lên miệng thần thần bí bí nói: "Anh, nếu em nói em có siêu năng lực tạo ra tiền anh có tin không?"

Tần Thừa sau khi nghe Tần Dĩnh trả lời đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng định rời đi, thoạt nhìn không tin, còn có thể cho rằng cô em gái này đầu óc có vấn đề không bình thường.

Tần Dĩnh sải bước về phía trước, nắm lấy cánh tay của Tần Thừa, sau đó lấy từ trong túi ra một cuốn sổ đưa cho hắn: "Anh, đây là bản kế hoạch của em, anh đem về trường học đọc đi, đọc xong lại suy nghĩ về việc em nói. Dưới ký túc xá của chúng em có bốt điện thoại , anh đọc xong có thể gọi cho em." Nói xong tự tin đi về phía trước, để lại Tần Thừa ngổn ngang đứng một mình. Đây vẫn là em họ hay theo sau lưng hắn sao?