Hắn ta chắc chắn bản thân đã nghe được một âm thanh không bình thường, không đi xem thì hắn ta thật sự không yên tâm.
Mấy năm nay, hắn ta có thể bò từ một viên chức nhỏ tầng dưới chót đi bước một đến hôm nay, đều dựa vào cẩn thận cùng lợi dụng, huống chi ở nơi này, căn bản là không an toàn, hắn ta càng không dám thả lỏng một chút.
Trong một cửa hàng gia cụ khác, có hai người vạm vỡ ngồi trên sô pha, bọn họ thấy Thi Tĩnh An ra tới, liền đứng lên hô:
- Thi tổng!
Thi Tĩnh An nhăn mày, trong giọng nói có chút trách cứ:
- Hai người thủ ở nơi này một đêm sao? Không phải đã nói ngoại trừ mấy anh em canh gác, những người khác đều đi nghỉ ngơi cho tốt sao? Sai hai người lại không nghe lời? Mau trở về nghỉ ngơi, về sau đừng như vậy, có nghe thấy không?
Hai đại hán làm mặt quỷ, gật gật đầu, đêm qua thi tổng cùng cẩm tú phát sóng trực tiếp hiện trường, có ý tư hơn nghỉ ngơi nhiều, bọn họ đúng là vất vả, bất quá là nhịn đến vất vả.
Thi Tĩnh An cười đuổi hai người đi, nhưng quay đầu lại, trên mặt đã không có một tia ý cười. Mang theo một khẩu súng, hắn ta bắt đầu bất động thanh sắc đi xuống tuần tra dọc theo tầng lầu.
Sở Duyệt nhìn trung tâm thương mại dần biến mất qua kính chiếu, chậm rãi đạp phanh lại, dừng xe giữa đường. Cô nghĩ tới này hắn là nguyên nhân mà kiếp trước An Kiệt biến thành lẻ loi một mình, cô biết cuối cùng hắn nhất định sẽ bình an vô sự. Nhưng cô thật sự không thể để một mình hắn đi báo thù .
Nhiều người như vậy, vạn nhất hắn bị thương thì sao? Vạn nhất bởi vì cô trọng sinh khiến đời này của hắn phát sinh biến số thì sao?
Sở Duyệt thật sự sợ bởi bản thân mà liên lụy hắn, cô không thể rời đi lúc này, cô ít nhất phải biết hắn bình an mới có thể an tâm rời đi. Cô đồng ý nghe lời lái xe rời đi, chỉ vì không muốn tranh cãi với hắn, cô còn không hiểu cái tên quật lừa kia sao? Trong tình huống giống như đi hiến mạng này, trước nay cô chưa từng tranh thắng hắn.
Xe khởi động lại lần nữa, nhưng lại là quay đầu đi trở về phía trung tâm thương mại.
Cầu thang lầu hai của trung tâm thương mại, hai tên thay ca, đón đầu đυ.ng phải An Kiệt trở về.
Lúc bọn họ thấy rõ là An Kiệt, nhìn thoáng qua nhau, rồi không chút do dự xoay người bỏchạy.
An Kiệt đuổi theo vài bước, hai người kia vừa thấy không chạy được, liền xoay người cầm vũ khí tấn công hắn.
An Kiệt giơ tay ngăn cản cây côn sắt, chỉ nghe “Đương” một tiếng, người nọ cảm thấy cánh tay tê dại, như rung lên, An Kiệt vung một tay, người nọ đã bẹp đầu, ngã xuống thang lầu.
Một người khác thấy thế, vung rìu chữa cháy, lợi dụng ưu thế thang lầu, bổ về phía đầu An Kiệt, An Kiệt nghiêng đầu một cái, một phen bắt được tay hắn ta, nhẹ nhàng một vặn, tay người nọ đã bị bện thành bánh quai chèo, tiếng kêu thảm thiết còn chưa ra đến miệng, thì cổ cũng đã bị vặn gãy.
An Kiệt ném thi thể trong tay vào chỗ cầu thang, tiếp theo lại đi lên trên, lối thoát hiểm lầu 3 có thể mở ra, hắn đứng sau cửa nghe động tĩnh, mở cửa đi vào.
Lầu 3 chủ yếu kinh doanh đồ ăn, ánh mặt trời chiếu qua cửa kính của trung tâm thương mại, ẩn ẩn nhìn thấy có người đang ăn cơm sáng.
Trong một tiệm mì, một người đầu trọc cầm một chén mì, khò khè khò khè ăn hăng hái, đột nhiên một người từ ngoài cửa tiến vào .
Tên đầu trọc ngẩng đầu nhìn lướt qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi, là An Kiệt! Hắn ta cuống quít đứng lên, thiếu chút nữa đã cắm mặt vào bát, vừa định gọi người, một chiếc rìu chữa cháy đã đặt trên cổ hắn ta, lập tức hắn ta giống gà bị bóp cổ, không phát được ra âm thanh nào.
- Lão lục, đại ca ở đâu?
An Kiệt ép đầu trọc bức đến trong một góc, đè giọng hỏi.
- Nhị ca, anh…… anh đi nhanh đi, đại ca không còn nữa! Trong tay Thi tổng có súng, anh đánh không lại hắn. Hôm nay em sẽ coi như chưa từng gặp anh, anh mau đi đi.
Lão lục cúi đầu không nhìn an đạt, nhẹ giọng thúc giục hắn rời đi.
- Sao có thể? Thi thể ở đâu?
An Kiệt hỏi tiếp.
- Còn có thể như thế nào, Thi tổng gϊếŧ chết, ném thi thể xuống lầu một làm mồi cho tang thi.
Giọng nói của lão lục có chút suy sụp.
An Kiệt nắm rìu trong tay thật chặt:
- Lão lục, vì sao cậu lại phản bội đại ca.
- Em không có!
Lão lục bỗng nhiên lớn tiếng phản bác:
- Lúc đại ca xảy ra chuyện, em còn siêu thị dưới mặt đất đánh tang thi, chờ đến lúc em trở lại, đại ca đã không còn. Anh muốn em làm sao bây giờ? Muốn em liều mạng với hắn ta sao? Sao em có thể đánh lại bọn họ? Em mà chết thì vợ em làm sao bây giờ?
Hai mắt lão lục đỏ bừng, mang theo tàn nhẫn nhìn An Kiệt.
An Kiệt rũ mắt xuống, rìu chữa cháy trong tay cũng từ từ thả xuống. Hắn vẫn luôn biết, những người thủ hạ này đó của lão đại, ngoại trừ hắn cùng lão tam, còn lại đều là vì tiền mới đến làm những công việc không thể đưa ra ánh sáng, phần lớn là người không có điểm mấu chốt, đương nhiên càng không thể đến cái gì mà trung thành.
Nhưng lão lục vẫn luôn có mối qua hệ tốt với con khỉ, cháu ngoại của đại ca, cũng rất thân cận với đại ca, hắn vốn còn cho rằng lão lục sẽ không giống đám người kia.
Đôi mắt lão lục liến qua rìu chữa cháy mà An Kiệt buông xuống, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đột nhiên rút đao đâm tới chỗ An Kiệt.