Chương 32: Anh không đi cùng em sao?

An Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Duyệt, rốt cuộc ở nhà tiểu sư muội làm gì a?

Mở khóa liền không nói, còn khởi động xe thế này!

Sở Duyệt đắc ý nhìn An Kiệt nhướng mày:

- Soái ca, có đi hay không?

Kỹ thuật này cô đã sớm luyện đến thuận tay, mạt thế được mấy chiếc xe là có sẵn chìa khóa a? Đời trước cô từng lái qua mấy chiếc xe có chìa khóa.

- Đi!

An Kiệt cười cười, ném cảm xúc rối rắm ra sau, quay đầu ngồi vào ghế phụ xe.

Mặc kệ sư muội là học được này đó từ đâu, lúc này biết không phải tốt hơn sao?

Sở Duyệt mở đèn xe, chậm rãi lùi xe, lái xe dọc theo đường đến lối ra của ga ra.

Lối ra của Gara có một cửa cuốn kín mít, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, có ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở tiến vào.

Trong bóng đêm nhìn thấy một đường ánh sáng này, làm tinh thần con người tức khắc rung lên, giống như nhìn thấy hướng đi của hy vọng.

Từ cửa khe hở nhìn ra đi, bên ngoài là một con phố nhỏ, tang thi không nhiều lắm. Nhưng nếu bọn họ mở cửa cuốn ra, chắc chắn sẽ hấp dẫn tang thi tới.

An Kiệt xuống xe, đứng ở cạnh cửa, nói với Sở Duyệt đang ngồi trên xe:

- Chờ một chút anh cửa mở ra, em liền lái xe lao nhanh ra ngoài, không cần lo lắng gì cả, chạy thẳng dọc theo con đường là có thể ra khỏi thành phố. Ra khỏi thành phố, liền đi tìm một nơi an toàn ngốc, không được về nhà một mình, không ai biết bên ngoài thế nào, nhưng chính phủ khẳng định sẽ tổ chức tới cứu người, em chờ chính phủ tới, liền đi theo bọn họ, đã biết chưa?

Sở Duyệt kinh ngạc nhìn An Kiệt:

- Anh không đi cùng em sao?

An Kiệt nhìn Sở Duyệt cười cười, một mình hắn lưu lạc tha hương, không nghĩ tới lại gặp được sư muội ở chỗ này, cô nhóc đơn thuần đáng yêu, không màng nguy hiểm tới cứu hắn, cẩn thận chiếu cố hắn, làm cho trái tim đã sớm chết lặng của hắn, cảm nhận được ấm áp lần nữa. Sư phụ nhất định rất thương cô, mới có thể dạy Phương môn quyền cho cô, hắn không có mặt mũi nào mà trở về cùng cô.

An Kiệt nhìn tiểu sư muội manh manh, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu cô, rồi nói:

- Sư muội, nghe lời! Sư huynh còn có việc phải làm, chờ anh an bài mọi chuyện xong sẽ đi tìm em.

Sở Duyệt cau mày, duỗi tay vuốt lại đỉnh đầu bị An Kiệt vò loạn, đại ca, sờ đầu là sờ như này sao? Có khác gì vò đâu?

Anh không biết hiện tại mình là người có dị năng người sao? Không thể thu lực tay một chút sao? Thiếu chút nữa đã xoa rớt đầu cô rồi. An Kiệt cho rằng cô không hiểu hắn muốn đi làm gì sao?

Hừ! Còn không phải là muốn đi báo thù cho đại ca hắn sao? Cô mới lười đến quản a!

An Kiệt xoay người đi kéo cửa cuốn, dị năng hệ kim của hắn lúc này mới có chút tác dụng, nhẹ nhàng kéo cửa cuốn lên, cũng không phát ra âm thanh lớn.

Chỉ có hai ba con tang thi gần đó nghe được tiếng động mà nhào tới, bị An Kiệt một quyền xử lý một con.

- Đi mau!

An Kiệt quay đầu lại nhìn Sở Duyệt rồi đè giọng hô.

Sở Duyệt cắn chặt răng, giẫm chân ga xông ra ngoài, tang thi nghe được khí vị, còn chưa chạy tới nơi đã bị đυ.ng bay.

An Kiệt nhìn Sở Duyệt lái xe đi xa, xoay người đi vào trung tâm thương mại mà không quay đầu. Mặc kệ người khác nói như thế nào, hắn nhất định phải tự mình đi xem, nếu đại ca thật sự đã chết, vậy hắn cũng phải báo thù cho đại ca.

Lầu 5 của trung tâm thương mại, trong một cửa hàng gia cụ cao cấp, lão đại tân nhiệm Thi Tĩnh An đang ôm Cẩm Tú ngủ ngon lành, đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy.

Tối hôm qua Cẩm Tú bồi hắn điên cuồng đến hơn nửa đêm, lúc này tỉnh dậy, mơ mơ màng màng hỏi:

- Vì sao lại dậy sớm vậy? Ngủ tiếp một lát đi.

Thi Tĩnh An vươn ngón trỏ nhẹ đặt bên môi:

- Suỵt!

Cẩm Tú thấy hắn như vậy cũng không ngủ được, bọc chăn ngồi dậy, bất an, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Một lát sau, Thi Tĩnh An hỏi Cẩm Tú:

- Em có nghe được âm thanh gì hay không?

Cẩm Tú dựng lỗ tai nghiêm túc nghe một chút, xong lắc đầu.

Thi Tĩnh An hơi hơi nhíu mày, xuống giường mặc quần áo rồi đi ra ngoài.