Chương 34: Em có biết rất nguy hiểm hay không?

An Kiệt phản ứng rất nhanh, lui về phía sau một chút, mũi đao cắt qua quần áo, vải bị rách, lộ ra cơ bụng rắn chắc bên trong.

- Người tới! An Kiệt trở lại! Mau tới đây!

- Lão lục, vì sao?

An Kiệt ngẩng đầu nhìn cái người lão lục đang cầm đao lớn tiếng gọi người kia, chất vấn.

- Còn có thể vì sao? Vì miếng cơm thôi, anh cho rằng ai cũng giống anh sao, trung thành tận tâm với hắn ta? Đây không phải thời cổ đại, còn nói cái gì mà nghĩa khí? Hiện tại xã hội đã thế này, ai cho nhiều tiền liền đi theo người đó, ai có thể vượt qua được tiền a?

Ngữ khí của tên lão lục kia có chút vô lại, mắt thấy càng ngày càng có nhiều người đi tới bên này, khóe miệng nhếch lên nụ cười, vừa đi ra cửa vừa nói tiếp:

- Anh biết lão tam chết như thế nào không? Là tôi, trói con khỉ lại rồi cầm đao uy hϊếp, buộc hắn ta ném súng qua, sau đó dùng súng của hắn... kết quả hắn, ha ha ha ha……

- Các người không phải rất lợi hại sao? Không phải cũng bị gϊếŧ chết sao! Trước đó coi như anh gặp may, tránh được một kiếp, bất quá không nghĩ tới anh lại tự quay về tìm cái chết a, hôm nay anh sẽ không có vận khí tốt vậy nữa a! A ha ha……

Lão lục cười đầy kiêu ngạo, bỗng nhiên tiếng cười đột nhiên im bặt, một chiếc rìu chữa cháy bay tới, hắn ta cuống quít tránh né.

Nhưng chuôi rìu lại giống như có ý thức, xoay theo hướng né của hắn ta, sau đó hung hăng cắm trên cổ hắn ta.

Lão lục không thể tưởng tượng được, nhìn vết máu trước ngực dần dần mở rộng, ngã xuống cạnh cửa, chết không nhắm mắt.

An Kiệt đi đến bên cạnh lão lục, rút rìu chữa cháy trên cổ hắn ta ra, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía mười mấy người đứng vây ngoài cửa.

Bên ngoài đám người, Thi Tĩnh An đứng ở lan can lầu 4 nhìn hắn, vừa thấy An Kiệt nhìn qua, thế nhưng còn gật đầu mỉm cười, ngay sau đó phất phất tay, người bên ngoài cửa hàng liền vọt về phía An Kiệt.

Xông vào đầu tiên là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trong tay cầm theo một cái lang nha bổng không biết được làm từ cái gì, nhào lên đánh về phía An Kiệt.

An Kiệt nghiêng người tránh thoát, chém một rìu vào trên cổ hắn ta, tên kia mang theo cây gậy của hắn nhào về phía trước hai bước, rồi ngã xuống mặt đất, không bò dậy nổi.

Ngay sau đó có một người cầm đao chém về phía An Kiệt, bị An Kiệt đá vào sườn một cái, ngã trên mặt đất.

Những người phía sau sôi nổi cầm các loại vũ khí ùa lên, An Kiệt canh giữ ở cửa tiệm, ra tay nhanh như điện, mười mấy người đều không tới gần hắn được, qua mấy hiệp liền có bảy tám người đã bị hắn đánh ngã.

“Rắc”, là tiếng lên nòng súng.!

Không biết Thi Tĩnh An đã đi từ trên lầu từ xuống khi nào, súng trong tay đã lên đạn, nhắm ngay về phía An Kiệt.

An Kiệt vừa mới đánh ngã một tên cầm đao, trong nháy mắt cả người bại lộ dưới họng súng của Thi Tĩnh An, Thi Tĩnh An nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười âm hiểm, ngón trỏ để dưới cò súng.

Đúng lúc này, một con dao chặt xương bay tới phía sau Thi Tĩnh An, ánh đao chợt lóe, thân đao “Phập” một cái liền cắm vào ót Thi Tĩnh An.

Hai mắt Thi Tĩnh An trừng lớn, giống như có chút không thể tin được, lại có chút không cam lòng, cuối cùng ngã xuống, ngón trỏ theo bản năng bóp cò súng, “bằng” một tiếng, viên đạn bắn trúng một người đang muốn đánh lén An Kiệt.

Mọi người đều bị tiếng súng chấn trụ, tạm dừng đánh nhau, quay đầu lại chỉ thấy Thi Tĩnh An ngã trên mặt đất, còn có bóng dáng một cô gái tay cầm dao chặt xương đang xông tới.

Mẹ kiếp!

Con dao nhắm vào họ!

Mấy người đàn ông kia không để Sở Duyệt vào mắt, một tên giơ đại đao lên, chém về phía Sở Duyệt, bất quá chỉ là một cô gái nhỏ, một giây là có thể giải quyết.

Nhưng khi đánh giáp lá cà, hắn ta mới phát hiện đại đao trong tay bỗng nhiên biến mất, lúc còn chưa kịp phản ứng lại, bị Sở Duyệt dùng dao chặt xương cứa cổ.

Sở Duyệt vặn người tránh thoát luồng máu tươi phun ra, lại cầm dao bổ về phía một người khác.

Chiến đấu lại lần nữa khai hỏa, An Kiệt nhìn thấy thân thể nhỏ bé của Sở Duyệt giao đấu với tên vạm vỡ cao lớn, trong lòng vạn phần nôn nóng, lực đạo hạ thủ càng thêm nặng.

Hai người trong ngoài giáp công, rất nhanh đã giải quyết hết những người còn lại.

An Kiệt kéo Sở Duyệt qua, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xác định máu trên người cô đều là của người khác, mới yên tâm lại, trong miệng lại nói ra lời trách cứ:

- Không phải bảo em ra khỏi thành phố sao? Vì sao không nghe lời? Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào hay không?

- Anh mới nguy hiểm đó, anh biết không? Anh là đồ ngốc a? Biết rõ bọn họ có súng còn trắng trợn đánh cùng bọn họ, anh không biết lén lút giải quyết từng bước từng bước sao? Nga! Đúng rồi, súng!

Sở Duyệt tránh khỏi An Kiệt, xoay người chạy về phía thi thể Thi Tĩnh An, đoạt súng trong tay hắn ta, lại lục soát toàn thân trên dưới hắn ta một lần, lấy ra một khẩu súng cùng mấy băng đạn.

Phát tài!