Sau khi ăn cơm xong, Lý Vũ nhìn cha Lý hút thuốc nói:" Cha, chúng ta bây giờ biến nơi này thành một địa điểm du lịch đi. Con nghĩ xây dựng cũng không còn khác biệt bao nhiêu nữa, đén lúc nghĩ lễ quốc khánh hãy để cho các chú trở về vui chơi một chút, đến lúc đó họ cũng có thể chỉ điểm cho con một số gợi ý nào đó".
Cha Lý nhìn Lý Vũ rồi chậm rãi rút một điếu thuốc ra nói:" Cũng được, khi nào con để cho khu du lịc nnoong thôn này mở cửa? Bây giờ xây dựng cũng gần xong rồi, bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng không biết khi nào mới có thể kiếm trở về nữa, haizz".
Lý Vũ nhìn vẻ mặt buồn bã của cha Lý và cảm giác được nỗi lo lắng của ông. Nhưng cũng không có cách nào, sống trở lại một lần anh cũng đã suy nghĩ xong. Chuyện liên quan đến mạt thế này ai cũng không thể nói ra, bởi vì có nói ra cũng không ai tin tưởng, thậm chí còn có thể đưa tới phiền toái không cần thiết.
Chỉ có thể giữ bí mật trước, chờ khi mạt thế đến có thể bọn họ sẽ cảm thấy mắn khi đã xây dựng căn cứ này thật sớm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến lễ quốc khánh.
--- Ta là thời gian đẫ trôi qua---
Cách đây một tuần, Lý Vũ liền gọi điện thoại cho những người thân đang ở bên ngoài và hi vọng họ có thể về nhà một chuyến.
Nhưng không phải ai cũng có thể quay về. Cậu út ở phương bắc cùng dì nhỏ lấy chồng ở xa cùng lấy lí do là có an bài khác mà từ chối. Mà cậu cả làm lãnh đạo trong thành phố thì đã đáp ứng tới chơi.
Ngoài ra bên cha Lý củng chỉ có chú hai cùng cô nhỏ vừa lúc muốn về nhà, còn chú ba thì đang đi công tác ở bên ngoài nên cũng không trở lại.
Trước tình cảnh này, Lý Vũ cũng rất bất lực. Tuy rằng anh biết rất rõ ràng mạt thế sắp đến, nhưng cảm giác nói không nên lời này khiến anh rất khó chịu.
Sáng sớm, Lý Vũ liền lái chiếc xe việt dã chở ông bà ngoại Lý đi một vòng khu du lịch tham quan vườn hoa, khi ông bà ngoại Lý vừa xuống xe đã bị mê hoặc bởi cảnh đẹp trước mắt.
Mang theo ông bà chạy một vòng, vừa đúng lúc nhìn thấy bà nội Lý đang bón phân cho cánh đồng lứa cùng vườn rau bên cạnh.
Mẹ Lý nhận lấy công việc trong tay bà nội lý, để cho hai bà lão nói chuyện phiếm với nhau.
Ở bên còn lại, ông ngoại Lý tìm thấy ông nội Lý đang ngồi câu cá bên hồ, hai ông lão cùng nhau ngồi đó câu được câu không mà nói chuyện.
Thời điểm Lý Viên trở về nhà, cô nhìn thấy khu du lịch nông thôn cực lớn này đã rất bất ngờ mà đứng yên tại chỗ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy được khu biệc thự sang trọng kia, nhất là khi thấy được Lý Vũ vì cô chuẩn bị những món quà mà cô đã nhắc tới trong điện thoại được sắp xếp trong phòng dành riêng cho cô ở biệt thự, cô vui vẽ đến nỗi muốn nhảy cẳng lên!
" Anh ơi, anh phát tài sao?" Lý Viên trợn to hai mắt, kinh ngạc hô.
Đối với cô mà nói thì đó là một sự ngạc nhiên quá lớn. Từ lúc bắt đầu khi cô bước vào căn biệt thự này, cô đã kinh ngạc tới mức không thể khép lại miệng.
" Đã có được một số tiền nhỏ, sau này sẽ ở nhà phát triển. Được rồi, gần dây em xin nghĩ ở nhà một thời gian đi, ở cùng với người nhà một thời gian. Nên tạm thời đừng ra ngoài nữa." Lý Vũ nói.
" Vậy sao mà đước chứ, em còn chưa có xin nghĩ đâu." Lý viên biểu môi nói.
" Mặc khác, trong khoảng thời gian này em không được đi đâu khác nữa!" Lý Vũ cường điệu nói.
Hôm nay mùng 2 tháng 10, cả gia đình quây quần đươi tàng cây Cổ Dong, bày 3 bàn ăn cho khoảng 20 người.
Lúc hoàng hôn, trên câu Cổ Dong treo một cái đèn cực lớn chiếu sáng xung quanh như ban ngày. Gia đình ngồi vây quanh ăn uống vui vẻ với nhau.
Cậu cả Lưu kiến Văn nhắp một ngụm rượu, sau đó nói:" Tiểu Vũ, cậu thấy quy mô khu du lịch này của con không hề nhỏ a. So với cậu nghĩ còn lớn hơn. Cháu định khi nào thì khai trương?".
Lý Vũ nghe được vấn đề của cậu cả, anh đem cánh gà đang gặm trong miệng cắn hai ba cái ăn xong, không thể không nói tay nghề mẹ Lý vẫn rất tốt.
Lý Vũ nhìn người cậu cao lớn này, bởi vì bình thường bận rộn vì công việc mà nhiều lúc muốn tìm cũng không được. Liền nói trong khoảng thời gian này, Lý Vũ vẫn luôn vận động ở cường độ cao nhưng vẫn còn mập hơn 5 cân so cới cậu cả.
Lý Vũ không nhanh không chặm trả lời:" Lại thêm ít ngày nữa đi, bây giờ vẫn còn một số địa phương cần hoàn thiện thêm."
Gia đình đoàn tụ đến cuối cùng, Lý Vũ vốm muốn gữi lại để khi có rãnh rỗi có thể đến đây chơi.
Nhưng mọi người đều có việc phải làm. May mắn thay, lần này khi mọi người trở về nhà, trong thời gian ngắn họ sẽ không đí ra ngoài nữa.
Chú hai vì chuyện trong nhà nên cũng không muốn đi, cô nhỏ cũng bởi vì chuyện học của đứa nhỏ nên trở về chiếu cố bọn họ.
Ông bà ngoại Lý đơn giản chính là bị hoàn cảnh nơi này hấp dẫn nên tính ở lại đây lâu dài.