Chương 25: Không Sợ Khắc Chết Bà?

Mọi người ngồi xuống đông phòng, không khí lại có chút xấu hổ, hàn huyên vài câu, Hồ Bảo Quân nhịn không được nói:

- Ta đã nghe Anh tử nói, người nhà kia thật quá không có đạo đức. Nhưng mà nếu bọn họ bồi thường hợp lý, ngược lại có thể suy xét. Chung quy, cho dù làm con nhãi con kia thôi học, Hạ Mộng cũng không được……

Hạ Mộng cùng Tiết Minh Nguyệt nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt đều trở nên khó coi.

- Không cần suy xét. Bọn họ lừa ta con tôi thảm như vậy, cho dù không được học đại học, cấp bao nhiêu tiền bồi thường cũng không được.

- Đúng. Chuyện này không phải lấy tiền ra là có thể cân nhắc. Nhà chúng ta đều có tay có chân có thể làm việc nhận tiền lương, không cần mấy đồng tiền dơ bẩn đó.

Hạ Mộng xem vẻ mặt không tán đồng cùng không phục của bà nội cô, còn đang muốn lên tiếng, liền bị cô cắt lời, không kiên nhẫn bắt đầu đuổi người:

- Hai người mới vừa xuống xe lửa rất mệt, vẫn là qua nhà cô cọn nghỉ ngơi đi.

Đang muốn nói thêm liền không được, còn bị đuổi đi, Hồ Bảo Quân lập tức bị tức điên người:

- Đến nhà cô mày ở? Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta trực tiếp ở nhà mày là được, nhà cô mày cũng không có phòng, vừa lúc ở đây có tây phòng.

Nhà con gái mình là cái dạng gì, mụ ta lại không biết sao, mụ suy nghĩ trong chốc lát liền quyết định, ở thì có thể ở lại đó, nhưng ăn cơm là vấn đề lớn hơn, mụ già rồi ăn không bao nhiêu nhưng cháu trai Hạ Huy thì không thế được, thanh niên choai choai như hắn ăn nhiều, mà nhà con gái mụ ta thì nghèo, cho nên lập tức liền quyết định, bất luận như thế nào thì ở nhà lão đại là tốt nhất, nhân tiện còn gặp kẻ mạo danh Hạ Mộng kia, biết đâu xong việc này, còn có thể tranh thủ nhận được không ít lợi ích.

Hạ Hồng Anh ngượng ngùng gục đầu xuống, không dám nhìn chị dâu cùng cháu gái. Kỳ thật bà ta ở nhà có khuyên mẹ mình hai câu ở bên đó, sau lại nghĩ đến hoàn cảnh nhà mình, cân nhắc lợi hại lúc sau liền không cản nữa.

Hạ Mộng liếc Hạ Hồng Anh một cái, đem phản ứng của bà ta đều thu hết vào đáy mắt, nàng trực tiếp cho mẹ mình một ánh mắt, giành trước một bước kiên quyết cự tuyệt:

- Không được. Hai người không thể ở đây được. Ở nhà cô con tại sao lại không được? Nhà cô con mới có mấy người, không ở thêm được hai sao?

Nhà bọn họ chỉ có hai phòng, giờ thêm hai người nữa, đến lúc đó nói chuyện, làm việc, ăn uống, cuộc sống hàng ngày đều không có tiện, hơn nữa cũng không phải chỉ đơn giản là ở như vậy, còn phải quản ăn uống tiêu dùng, tuy rằng trong không gian của cô không thiếu lương thực, nhưng cô không muốn cho bọn hắn ăn..

Hồ Bảo Quân lập tức lấy ra lý do cháu gái không tôn kính bà nội, ồn ào nói:

- Dựa vào cái gì, tao còn là bà nội mày đấy?

Tao hôm nay liền ở tại đây, xem mày có thể đem bà lão như tao ném đi không?

Hạ Huy cũng nắm chặt nắm tay, ánh mắt không tốt trừng mắt với Hạ Mộng, không nghĩ tới cái người hắn ta luôn không xem ở trong mắt từ trước tới giờ này lại càn rỡ như vậy.

Hạ Mộng vốn dĩ lười lôi đến chuyện cũ, nhưng bà nội này của cô không cho cô cơ hội đó. Cô lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng:

- Là bà nội thì thế nào? Trước kia người đối với mẹ con như thế nào, đối với con như thế nào? Càng không cần phải nói lúc ba con qua đời, lúc ấy người đã làm chuyện gì? Con không phải không xem người là bà nội, mà cùng lắm là bảo bà đi. Có nhà của con gái vì sao không ở? Nhà con không có phòng ở.

Hồ Bảo Quân vẻ mặt hung ác, bộ dáng không tin nổi, hai tay chống nạnh mắng to:

- Mày đuổi tao một cái thử xem, hiện tại cái nhà này không tới phiên nha đầu như mày chủ.

Hạ Huy cũng tức giận:

- Đúng, mày là kẻ hám tiền, sau này sẽ gả đi, mày không phải người nhà này nữa.

Lời nói của hắn ta đã châm ngòi cho túi thuốc nổ. Hạ Mộng lập tức phát hỏa:

- Anh nói ai là kẻ hám tiền? Tôi cũng không phải là giống như mấy chị em nhà anh. Anh súc miệng cho sạch sẽ chút, thối không chịu được.

- Con gái tôi nói không tính, chẳng lẽ cậu nói thì tính, cậu thì tính là cái gì?

Vốn Tiết Minh Nguyệt tâm tình còn đang khó chịu, lại cố kỵ chút mặt mũi, không muốn cùng bọn họ chấp nhặt, nhưng bọn họ thật quá quắt.

Hạ Huy ở nhà xưng vương xưng bá đã là thói quen, nơi nào bị chỉ vào mắt ăn mắng như vậy? Khuôn mặt nháy mắt tức giận đỏ bừng.

Hạ Mộng nhanh chóng cầm lấy cái xẻng đặt ở góc tường, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn ta:

- Anh dám động vào chúng tôi thử xem?

Hạ Huy bị bộ dáng hung ác của Hạ Mộng dọa cho lùi bước.

Hạ Hồng Anh vội bắt được cánh tay cháu trai:

- Làm gì đó, có chuyện từ từ nói.

Bọn họ cũng không thể đánh nhau, nếu không bà ta ở giữa liền sẽ bị ảnh hưởng theo, càng nghiêm trọng hơn.

Hồ Bảo Quân tức muốn hộc máu vỗ đùi:

- Ai nha trời ơi. Các người đều khinh dễ cái bà lão như tao, coi tao giống như người chết rồi đúng không? Vợ lão đại, đây chính là cách mày dạy con sao? Hống hách, không nhận người thân.

Tiết Minh Nguyệt cả khuôn mặt cũng lạnh đi, trong mắt mang theo hận ý nói:

- Đúng. Tôi giáo dục bọn nó như vậy, như thế nào? Không phải bà nói tôi mệnh ngạnh, là tang Môn tinh, khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng, bà ở nhà tôi, không sợ tôi khắc bà chết?

Hồ Bảo Quân bị tức giận đến tâm can đều run rẩy, mụ ta duỗi tay chỉ vào Tiết Minh Nguyệt:

- Cô……

Nửa ngày cũng chưa nói ra được lời tiếp theo.

Hạ Hồng Anh ngày thường cùng Tiết Minh Nguyệt chị dâu em chồng quan hệ qua lại cũng tốt, nhưng so ra cũng không thể bằng mẹ ruột. Bà ta vô cùng bất mãn nói:

- Chị dâu, sao chị có thể nói với mẹ như vậy? Mặc kệ ra sao thì anh cả cùng em không phải cũng là người một nhà sao? Đây cũng là mẹ chồng chị, chị cũng nên hiếu thuận với bà? Sao có thể……

Hạ Mộng không chút khách khí đánh gãy lời nói của bà ta:

- Chó má cũng người một nhà? Lúc ba tôi qua đời bà ta nháo thế nào, lúc khinh dễ mẹ tôi thì sao, sao không nghĩ đến là người một nhà. Lại nói tính từ lúc ba tôi đã qua đời, mẹ tôi cùng bà nội nhà họ Hạ đã không còn bất luận quan hệ gì, bà ấy cũng không có nghĩa vụ phụng dưỡng cùng hiếu thuận bà ta. Cô, cô nếu còn muốn hai nhà chúng ta về sau còn lui tới, liền nhanh đem bọn họ đưa về đi. Bằng không đừng trách cháu, ngay cả cô cũng đuổi. Đến lúc đó lại để hàng xóm xem náo nhiệt.

Tiết Minh Nguyệt kiên định đứng ở phía con gái:

- Đúng. Hiện tại nhà tôi gặp chuyện, không có tâm tình cùng các người nói những cái đó. Nếu không đi, đừng trách tôi trở mặt không quen biết.

Hạ Hồng Anh không nghĩ tới mang theo mẹ cùng cháu trai lại đây, sẽ gặp một loại tình huống như vậy. Bởi vì từ sau khi anh cả qua đời, chị dâu cùng mẹ chính xác là nháo rất lớn, nhưng bà ta cho rằng chị dâu cho dù bất mãn cũng sẽ để ý mặt mũi, đặc biệt là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, không tái giá, liền vẫn là con dâu nhà họ Hạ, còn có ba đứa nhỏ Hạ Bằng, có thể hoàn toàn chặt đứt sao?

Kết quả lại không ngờ……

Hạ Hồng Anh nài ép lôi kéo cuối cùng cũng đem người dẫn đi.

Hạ Mộng nhìn ba người làm trò trước mặt mình rời đi, trực tiếp đem cửa lớn chốt lại sau đó liền xoay người trở về phòng.

Hồ Bảo Quân nhìn cánh cửa lớn đóng lại, mặt âm trầm, phun một ngụm cục đàm trên mặt đất, trong miệng oán hận mắng:

- Đồ tang môn tinh chết không được tử tế. Bây giờ con gái đã trưởng thành, cảm thấy được lên mặt liền không để bà già tao trong mắt. Nếu là anh cả con còn sống, cô ta dám sao? Còn có con nhỏ hám tiền đó xứng đáng bị giả mạo ……

Hạ Hồng Anh vẻ mặt gấp gáp nhìn trái một cái phải một cái, sau đó vội vàng khuyên nhủ:

- Mẹ, người nói nhỏ chút đi. Làm người ta nghe được lại thành chuyện lớn. Nào có bà nội nào nói cháu gái như vậy.

Hồ Bảo Quân nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chúng nó cũng không có coi bà già này là bà nội. Tao còn muốn cho láng giềng ra nhìn rồi phân xử đấy.

Hạ Hồng Anh thở dài:

- Vừa rồi hai mẹ con chị dâu tuy rằng nói chuyện làm người ta giận là sai, nhưng hai người cũng sai. Vừa tới, không thể từ từ thương lượng sao? Mẹ đã biết Hạ Mộng nó mới vừa gặp chuyện tâm sinh khí còn nén giận đấy……

Hồ Bảo Quân nghe con gái nói cảm thấy cũng có chút đạo lý, không khỏi có chút hối hận chính mình nóng vội.

Hạ Huy lại phi thường tức giận. Hắn vốn dĩ đầy vui sướиɠ khi cảm thấy tới bên này, đi nhà cô hắn, còn có nhà bác cả hắn, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không bị thiệt thòi được,

Có nơi ở còn có thể ăn cơm no, kết quả vừa tới liền gặp được tình huống như vậy.

- Cô, bà nội, bụng cháu đang đói đây.

Đối mặt với cháu trai gặp chuyện như vậy cũng có thể ăn, Hạ Hồng Anh có chút vò đầu:

- Chờ một lát cô kiếm cho cháu chút gì ăn.

Ba người cùng nhau trở về nhà Hạ Hồng Anh.

Bọn họ còn chưa tới nơi, từ xa đã nhìn thấy có hai người đàn ông đứng ở gần cửa nhà Hạ Hồng Anh, trong tay còn xách theo cái túi lưới, bên trong còn có không ít đồ.