Chương 26: Tính Kế

Khi đến cửa nhà, cùng kia hai người kia hai mặt nhìn nhau.

Người đàn ông trung niên đeo bao tay da trong số hai người mỉm cười khách khí nói:

- Xin hỏi, mọi người là người nhà của Hạ Mộng sao?

Hạ Hồng Anh chần chờ một chút mới gật gật đầu:

- Đúng vậy, hai người là?

Đôi mắt Hạ Huy gắt gao nhìn chằm chằm vào trong túi lưới có đồ ăn kia, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Người đàn ông này không đáp mà cười hỏi lại:

- Chúng ta chờ ở đây đã nửa ngày, rất lạnh, có gì có thể vào trong nhà nói được không a?

Hồ Bảo Quân suy đoán người này chỉ sợ là người nhà kẻ mạo danh kia, tròng mắt xoay chuyển, lập tức đáp ứng:

- Được a, Anh Tử mau cửa mở ra.

Gương mặt Hạ Hồng Anh lộ ra một tia ngượng nghịu cùng do dự. Cũng bởi vì chuyện vừa rồi, bà ta có chút sinh khí với Tiết Minh Nguyệt cùng Hạ Mộng, nhưng tình cảm nhiều năm, cũng không chỉ có vậy.

Trước đó người nhà họ Tần đến đây, thái độ của chị dâu rất rõ ràng.

Hiện tại bà ta lại……

Hồ Bảo Quân liếc Hạ Hồng Anh một phen:

- Con lề mề cái gì, nhanh lên.

Hạ Hồng Anh biết có phản đối cũng vô dụng, đành yên lặng tiến lên mở cửa.

Chờ tới khi vào nhà ngồi xuống, hai người đàn ông này mới nhanh chóng tự giới thiệu. Quả nhiên như thế, giống với suy đoán của Hồ Bảo Quân, đều là người nhà Tần Văn Văn, một người là bác bên nội, một người là anh họ.

Bọn họ vừa nghe đến Hồ Bảo Quân là bà nội Hạ Mộng sáng nay vừa mới xuống xe lửa, trong mắt đều hiện lên vẻ vui mừng như điên. Vốn dĩ, bọn họ lại đây chào hỏi mục đích là muốn nhìn một chút xem có thể nhờ cô của Hạ Mộng khuyên nhủ cô ta không, nếu người cô còn kém một tầng lời nói, thì bà nội chính là chủ nhà, nói chuyện sẽ có trọng lượng hơn nhiều.

- Chúng tôi biết đứa nhỏ trong nhà làm không đúng, cũng thực xin lỗi Hạ Mộng, trong lòng rất băn khoăn những chuyện đã xảy ra, đến đại học cho dù đứa nhỏ nhà chúng tôi có thôi học, thì cháu gái bà, Hạ Mộng, cũng không lên học được, có phải là nên cố gắng tìm kiếm giải pháp tốt hơn hay không, chẳng hạn là bồi thường lợi ích thực tế? Hôm nay chúng tôi tới đây, cũng là mang theo thành ý tới……

Những lời này lại đúng với ý của Hồ Bảo Quân. Trước đó hai mẹ con Hạ Mộng căn bản không cho bà ta cơ hội nhiều lời, liền bắt đầu đuổi người. Bà ta cố ý giả bộ ủy khuất lau lau khóe mắt không có nước mắt:

- Việc này, cháu gái nhà các người gây tổn hại thật lớn. Nếu không phải bị phát hiện, chắc chắn là chưa từng nghĩ tới cho bồi thường cho nhà chúng ta, cho nên vẫn là hai người mang đồ đi đi, hơn nữa, cái này chúng ta không làm chủ được, trước đó ta cũng nói một câu như vậy, đã bị cháu gái cùng con dâu ta mắng một trận.

Tần Nghĩa Thịnh nghe được lời nói cùng giọng điệu, ông ta biết người này có khả năng, vì vậy tiếp tục nịnh hót:

- Bác gái, người ta nói nhà có một bà lão như có một bảo vật, chắc chắn là họ còn chưa có nguôi giận, vẫn còn nổi nóng, cho nên mới nói như vậy, người phải giúp chúng tôi…… Chỉ cần người giúp nhà chúng tôi cùng nhà bọn họ giải hòa được, ngoại trừ bồi thường cho Hạ Mộng, cũng sẽ không thiếu được phí cảm tạ của mọi người.

Trong đôi mắt tam giác của Hồ Bảo Quân lập loè ánh sáng tham lam:

- Các người nói thật?

Tần Nghĩa Thịnh vội vàng thề thốt son sắt gật đầu:

- Đương nhiên.

Khi nói chuyện hắn còn thò tay vào trong túi áo khoác móc ra một xấp tiền thật dày:

- Chỉ có nhiều hơn so với thế này.

Hồ Bảo Quân nhìn nhìn độ dày phải có đến hai ba trăm đồng, kích động thiếu chút nữa một ngụm đáp ứng.

Hạ Hồng Anh sợ mẹ mình đáp ứng rồi, về sau bà ta càng khó xử quan hệ hai bên, vội kéo kéo mẹ mình:

- Mẹ.

Hồ Bảo Quân hung hăng hất bà ta ra:

- Mẹ cái gì.

Lại quay mặt nhìn Tần Nghĩa Thịnh cười, vẻ mặt đầy nếp nhăn:

- Việc này không nhỏ, vẫn là chờ bà già tôi hảo hảo nghĩ lại đã.

Tần Nghĩa Thịnh gật đầu:

- Được, nhưng mà bà nhanh nhanh chút trả lời cho chúng ta.

- Yên tâm đi, bà già tôi sẽ không chậm trễ việc của các người, ba ngày sau các người trở lại đây.

Tiễn hai người kia rời đi, Hạ Hồng Anh liền phát sầu:

- Mẹ. Người muốn làm gì? Đây là núi Nam Sơn, chị dâu con cũng sẽ không đồng ý chuyện đó, người lại còn muốn tự mình lo liệu?

Thanh âm Hồ Bảo Quân thanh cũng lớn hơn chút:

- Tao không phải cũng là có lòng tốt sao? Đại học kia Hạ Mộng không được học nữa, còn không nhân cơ hội vớt vát chút chỗ tốt? Nếu không, cuối cùng ngược lại không chiếm được chút gì, vậy không phải đầu óc có vấn đề thì chính là đồ ngốc sao? Hơn nữa mày cho rằng bà già tao hồ đồ chứ gì? Còn không phải là vì chúng mày, tao thừa biết nhà mày chẳng dư dả gì, hơn nữa thời gian tới Đại Huy lại ở đây, Vệ Quốc dù hiền hậu đến đâu cũng sẽ có ý kiến……

Hạ Hồng Anh thật ra cũng nghĩ như mẹ mình, nhưng bà ta hiểu Tiết Minh Nguyệt và Hạ Mộng, việc này muốn hoàn thành rất khó, nhưng mà nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn trong nhà, trong lòng bà ta cũng phân vân.

- Người ta cũng không ngốc. Nếu không bị người khác mạo danh đời này của Hạ Mộng không phải sẽ khác sao? Chẳng những tốt nghiệp đại học có thể được phân phối công tác làm cán bộ, về sau tìm đối tượng cũng có thể tìm được người có điều kiện tốt.

- Con đừng quản nữa, dù sao chờ ba ngày sau bọn họ tới, mẹ tự nhiên có thể đem tiền tới tay trước.

Hồ Bảo Quân quay người đi, cười âm hiểm lại đắc ý. Đến lúc đó mụ ta lấy được tiền liền vỗ mông chạy lấy người, sau đó cho dù Hạ Mộng bọn họ không đáp ứng thì bọn hắn cũng phải đành chịu, nhưng những tính toán này mụ ta tạm thời không thể nói cho con gái mình được……

Hạ Mộng bọn họ nào biết những chuyện xảy ra sau lưng mình như vậy, còn ngoài ý muốn khi Hồ Bảo Quân không có tới cửa nháo.

Ăn qua cơm sáng, Hạ Mộng liền lấy lý do đi thành phố gặp bạn học rời nhà. Từ lâm nghiệp đến thành phố ngồi xe lửa đại khái hơn bốn mươi phút. Sau khi xuống xe, cô liền cần thận quan sát, sau đó mới vào nhà vệ sinh gần đó tiến vào không gian, cải trang giả dạng một phen lúc sau mới đi thẳng tới chợ đen. Chờ tới cái ngõ nhỏ hẻo lánh kia, Hạ Mộng kinh hỉ phát hiện ra đúng là có người.

Hiện tại rất nhiều đồ đều phải mua bằng phiếu cung ứng, lương thực linh tinh lại không được mua bán, bị bắt được chính là tội đầu cơ trục lợi. Dám đến chợ đen bán đồ vật đều là những người lá gan lớn, tâm tư linh hoạt.

Hạ Mộng đi dạo qua một vòng chợ đen, sau đó cũng đại khái biết được giá cả. Sau đó cô rời đi tìm nơi an toàn lấy ra một chiếc giỏ đan bằng mây lớn từ trong không gian, phía trên được che lại bởi một tầng bông cũ nát, trong đó có những miếng thịt cô đã chuẩn bị trước ở siêu thị, còn có mười cân gạo. Chờ Hạ Mộng đến tìm được một nơi tốt, buông sọt to xuống, liền nhìn đến một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trước mặt, cô liền từ từ đi qua, nhỏ giọng hỏi:

- Anh có muốn mua thịt heo không?

Ánh mắt người đàn ông sáng lên:

- Bao nhiêu tiền?

Hạ Mộng báo giá:

- Một đồng năm một cân.

Đối phương cùng cô mặc cả, cuối cùng định giá ở một đồng hai, mua năm cân.

Chờ thấy được bên trong ngoài thịt bên cạnh còn có gạo, người đàn ông trung niên lập tức kinh hỉ hỏi:

- Cái này bán thế nào?

Cung ứng lương lương thực tinh mỗi người mỗi tháng chỉ có một cân gạo, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một. Hạ Mộng vừa mới giảm giá, giờ lại thấy cô lấy gạo ra, chất lượng lại tốt hơn nhiều, cho nên cô trực tiếp báo giá hai đồng.

Người này cũng không có nói mặc cả, trực tiếp vung bàn tay lên mua một bao.

Lúc sau lại lục tục có người đến mua thịt. Chờ bán không sai biệt lắm, Hạ Mộng rất nhanh chuồn mất. Cô tìm một chỗ chỗ an toàn để vào không gian. Gạo cùng thịt heo thêm vào cùng nhau tổng cộng bán một trăm bảy mươi tám đồng bốn xu tiền, hơn nữa tiền trước đó còn, thì hiện tại cô đã có hai trăm đồng rồi, lúc này giá thành thấp, đi thủ đô đoán chừng đủ rồi.

Nhưng nên nói như thế nào với mẹ cô để không bị lộ, cô còn phải nghĩ lại cho cẩn thận.

Hạ Mộng vốn dĩ có tâm tình muốn đi cửa hàng bách hóa ở thành phố để dạo, vừa thấy khoảng cách đến lúc xuất phát của chuyến xe lửa gần nhất rất gần, liền bỏ luôn ý niệm.

Chỉ là cô không nghĩ tới, chờ khi lên xe lửa thế nhưng lại gặp một người cô từng gặp mặt trước đó một lần……