Chương 24: Khách Không Mời Mà Đến.

Tần Văn Văn thêm mắm dặm muối đem đầu đuôi mọi chuyện nói lại một lần.

Trần Quốc Hương ở một bên nói thêm vào.

Trần Quốc Thắng nghe được vậy đầu muốn phình lên, hỏa khí dâng lên, chỉ vào Tần Văn Văn mắng:

- Ngu xuẩn. Trong đầu cháu toàn rơm rạ sao? Sao lại là. chuyện ngu xuẩn như vậy. An bài cho cháu thì chịu khó mà học tập cho tốt, thành thật giống anh cháu không được sao, một hai đòi khoe khoang cái gì.

- Cậu, việc này cũng không thể toàn trách cháu. Là anh cháu nhát gan, bằng không……

Tần Văn Văn kiên quyết không cho rằng là cô ta sai, đều là người khác sai.

- Anh cháu vẫn luôn là người cẩn trọng, sao có thể sẽ…… Còn không phải cháu một đòi hai phải đến lắc lư trước mặt người ta.

Trần Quốc Thắng nhịn cơn tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán, ông ta có thể hiểu được vì sao em rể động thủ đánh người.

Tần Văn Văn có chút chột dạ, giọng điệu cũng yếu đi:

- Kia cậu, hiện tại làm sao bây giờ? Cô ta nằng nặc bắt cháu phải thôi học. Ba mẹ cháu đến nhà cô ta cầu tình cũng vô dụng, cháu thà chết cũng không muốn thôi học.

Trần Quốc Thắng cũng vò đầu không thôi. Sớm biết rằng cháu ngoại gái vụng về không đáng tin như vậy thì lúc trước hắn không nên……Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng đã chậm. Cần thiết phải chặt đứt hậu họa, nếu không lớn chuyện, thì hắn cùng mấy người kia sẽ bị liên lụy vào.

- May mắn hiện tại trường học nghỉ, còn có hai mươi ngày nữa là khai giảng, bọn họ hiện tại có đi cũng vô dụng, chúng ta còn chút thời gian chuẩn bị.

Tần Văn Văn đôi mắt phát sáng, kích động cùng hưng phấn nói:

- Kia thật tốt quá. Cậu, vậy cháu đi sửa tên được không? Đổi thành tên của chính cháu, đến lúc đó Hạ Mộng có đi cũng vô dụng.

Trần Quốc Thắng nhìn Tần Văn Văn giống như người ngu, tức giận nói:

- Cháu cũng quá xem trọng cậu cháu, sửa tên kia dễ dàng vậy sao? Nếu không lúc trước tại sao cậu không cho cháu đi sửa luôn.

Tần Văn Văn tức khắc thất vọng hạ hai vai. Trần Quốc Hương cũng thở ngắn than dài.

- Lại nói quan trọng nhất là ở phía trường đại học bên kia, hazz, ở địa bàn này cậu còn có khả năng quen biết những người này, nhưng tới thủ đô thì chả tính là gì.

Trần Quốc Thắng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ tay một cái “bốp”:

- Cậu có quen một lão lãnh đạo, con gái ông ấy là hiệu trưởng của một trường đại học ở thủ đô, con rể nghe nói rất lợi hại, có lẽ có thể…… Nhưng việc này của cháu không phải quang minh chính đại, người ta chưa chắc nguyện ý giúp. Đặc biệt vị lão lãnh đạo kia còn rất chính trực, trong mắt không dung nổi hạt cát. Vẫn là hạ thủ từ trên người con nhỏ kia đi……

Tâm tình hai mẹ con Tần Văn Văn lúc này cũng lên lên xuống xuống theo. Trần Quốc Hương vẻ mặt đau khổ:

- Anh, không phải em vừa nói với anh sao? Chúng em đã đi, dùng lời nói, đưa tiền bồi thường tất cả nó đều nói không cần, mắng chúng ta không nói Nghĩa Xương còn bị tiện nhân Hạ Mộng đánh.

- Đồ bã đậu. Việc này là đi một lần có thể làm thỏa đáng sao? Nếu việc này xảy ra trên người các ngươi, thì các ngươi liền dễ dàng đồng ý sao? Là người liền có nhược điểm, đánh rắn phải đánh bảy tấc.

Trần Quốc Thắng không kiên nhẫn phất tay đuổi người:

- Được rồi, hai người đi về trước đi, để anh suy nghĩ lại.

Một đêm này chắc chắn có nhiều người trằn trọc, khó có thể ngủ được.

Hạ Mộng cũng ngủ không được. Cô nhìn trần nhà đen nhánh, ở trong lòng lên kế hoạch. Nếu cô cùng anh hai tính toán qua chút thời gian vào thủ đô, như vậy phải chuẩn bị tiền nhanh chút. Cô ở tỉnh lỵ học ba năm cao trung, đối với ngõ lớn ngõ nhỏ tỉnh lỵ rất quen thuộc. Bên cạnh ga tàu hỏa có chợ đen, bất quá hiện tại vừa qua năm mới, có người hay không cô cũng không rõ ràng. Cho nên, cô tính toán ngày mai đi thành phố một chuyến, thử thời vận.

Kết quả, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Trước khi đi ngủ Tiết Minh Nguyệt có nói răng bị đau, chờ buổi sáng, thấy nửa bên mặt bị sưng lên của bà, làm Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu lo lắng không thôi.

Hạ Mộng đau lòng nhìn mẹ cô tiều tụy đi rất nhiều, cô nói chuyện với bà:

- Mẹ, người đoán chừng là bị nóng công thêm bị chút viêm, chúng ta đi bệnh viện nhìn xem đi.

- Đi bệnh viện làm gì? Mẹ uống chút nước bồ công anh, ăn thêm chút thức ăn thanh nhiệt là được.

Tiết Minh Nguyệt mở miệng nói quá nhanh, răng đau đến lợi hại, còn nhịn không được khụ khụ hai tiếng.

- Những thứ đó tác dụng chậm.

Hạ Tiêu khuyên bảo:

- Mẹ, đến đó sẽ tốt hơn.

- Yên tâm đi, trong lòng mẹ hiểu rõ. Đây là bị nóng trong thôi, qua mấy ngày nữa là tốt rồi. Không cần đi bệnh viện, hai đứa các con lại không phải không biết. Chồng bà mới vừa đi được mấy năm, năm đó Tiết Minh Nguyệt ở bệnh viện là khách quen, sinh ra tâm lý, bởi vậy trừ phi bị bức đến không có biện pháp, bằng không bà sẽ không dễ dàng đến đó.

Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu liếc nhau, thấy được trong mắt đối phương đều là bất đắc dĩ.

Giọng Tiết Minh Nguyệt khàn khàn nói:

- Lão nhị, con đi làm đi, nhà chúng ta không thể bởi vì chuyện này mà không đi làm.

Hạ Mộng thấy Hạ Tiêu có chút không muốn, vội lên tiếng:

- Anh hai, anh nghe mẹ nói đi, trong nhà còn có em. Còn có anh lúc này đừng phân tâm, cùng đừng làm ra chuyện gì thiếu suy nghĩ.

Hạ Tiêu đành phải cố mà đi làm, nói:

- Vậy được rồi.

Ăn cơm sáng xong, Hạ Tiêu liền đến đơn vị làm.

Hạ Mộng đi theo phía sau hắn sau đó chốt kỹ cửa lớn, rồi mới trở về phòng. Mỗi lần có người tới, đều đem chuyện xưa nhắc lại, không khác gì là đem miệng vết thương lần nữa xé mở cho người khác xem. Vô luận là cô hay mẹ cô, đều muốn yên ổn. Mặt khác, cô là muốn đề phòng nhà họ Tần lại làm ra chuyện xấu tới cửa đó.

Nhưng mà, qua hai ngày gió êm sóng lặng người nhà họ Tần không có tới, trong nhà lại có một vị khách không mời mà đến khác.

Nghe thấy động tĩnh, Hạ Mộng mới ra tới cổng, nhìn đến cô cô Hạ Hồng Anh đi theo phía sau một bà lão, mà rõ ràng bà lão này là bà nội cô Hồ Bảo Quân, còn có em họ Hạ Huy cô chán ghét, bực bội rất muốn trợn trắng mắt. Thầm nghĩ, bọn họ cũng là muốn tới xem náo nhiệt.

Tuy lúc mồng một, cô cũng nghe được đại khái từ cô của cô, biết được Hạ Huy sẽ đến nhưng không nghĩ sẽ đến nhanh thế này.

Hơn nữa, sớm không tới, muộn không tới, cố tình lại là cái lúc mấu chốt này tới.

Hồ Bảo Quân là điển hình cho hình tượng lão thái thái thời xưa. Trên người mặc áo bông, áo khoác bên ngoài có vài mụn vá, trên đầy mặt nếp nhăn, mí mắt trũng xuống dưới, tạo thành cặp mắt hình tam giác, vừa thấy chính là sống chung không tốt. Mà Hạ Huy lớn lên vừa đen lại gầy, đôi mắt giống mẹ hắn Triệu Tú Xảo là mắt một mí, mũi không cao, khuôn miệng dày, đặt ở trong đám người là cái người bình thường nhất. Trên người hắn lúc này còn cõng một cái bao lớn. Thời điểm Hạ Mộng đánh giá hai người thì Hồ Bảo Quân cũng đang nhìn cô.

Con gái lão đại hiện tại trổ mã duyên dáng yêu kiều, con trai thì càng cao lớn càng ưa nhìn, so với lão nhị hơn rất nhiều, nhưng xem cái ánh mắt lãnh đạm, một chút cũng không có tôn kính của tiểu bối khi thấy trưởng bối, điều này khiến mụ ta tức giận, liền sinh khí.

- Không nhìn thấy ta sao? Không biết gọi à?

Hạ Mộng không nóng không lạnh:

- Thấy, bà nội, hai người đến khi nào?

Hồ Bảo Quân cuối cùng cũng cảm thấy có chút thoải mái:

- Chúng ta hôm nay đi xe lửa xuống lúc buổi sáng. Đã nghe cô con nói, sao lại có thể gặp phải người mạo danh, thật quá xui xẻo.

- Người cũng nói, thật là xui xẻo. Người mau vào đi..

Hạ Mộng đem cửa lớn một lần nữa chốt lại, sau đó đi theo bọn họ đi tới phòng ở.

Tiết Minh Nguyệt đang ngồi trên giường đất ở đông phòng, kỳ thật bà đều thấy được có người tới, nhưng vẫn an ổn ngồi vững như thái sơn, không xuống đất đi đón.

Hạ Mộng đối với hành động này của mẹ cô rất ủng hộ, cũng vừa lòng, bởi vì đối đãi với những người này không thể nhún nhường, càng nhường nhịn họ lại càng được cái mũi hếch lên mặt.

Hồ Bảo Quân lại bất mãn cực kỳ. Nhưng hiện tại con trai cả không còn, bà ta lại cùng vợ lão đại từng có mâu thuẫn, nháo rất lớn, muốn bà ta xuống nước trước có chút khó mà giờ cũng không thể lên mặt, chỉ có thể tạm thời cắn răng nhịn xuống……