Chương 13: Khó Có Thể Tin

Sau khi điện ảnh kết thúc, bọn họ theo dòng người ra ngoài.

Hạ Mộng đề nghị đi dạo một vòng gần cửa hàng lâm trường, Tiết Minh Nguyệt và Hạ Tiêu không phản đối, ba người vừa đi vừa nói chuyện.

Tiết Minh Nguyệt nói hai câu về nội dung điện ảnh vừa mới xem, bỗng nhiên lại chuyển chủ đề:

- Con gái, mẹ thấy anh trai của Tần Văn Văn nhìn được, không hổ là sinh viên đại học, không giống người bình thường.

Hạ Mộng biết mẹ mình hâm mộ những sinh viên đại học, cho dù là người rất bình thường cũng sẽ tự động có thêm vòng tròn hào quang ở trên đầu. Nhưng cô lại không cảm thấy tướng mạo Tần Miễn có bao nhiêu xuất sắc, không nói ở tương lai cô đã thấy được vô số người đẹp trai, muôn hình muôn vẻ, chỉ tính ngày đó ở bệnh viện cô gặp được người nhà của ông lão đã cho anh hai cô báo, so sánh mà nói là ở hai thái cực. Nhưng mà, cô cũng không biết mẹ và anh cô có từng gặp qua người kia không, cũng lười nói về chủ đề kia, dứt khoát nói:

- Con nhìn anh ta còn không có bằng anh hai đâu.

Hạ Tiêu lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, cằm khẽ nhếch:

- Vẫn là em gái con tinh mắt. Anh hùng ý kiến giống nhau.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cái người Tần Miễn kia hắn liền cảm thấy không vui, hắn liền nghĩ có lẽ là liên quan tới ấn tượng của hắn với Tần Văn Văn kia không tốt.

Hạ Mộng bị bộ dáng của Hạ Tiêu chọc cười, cố nén ý cười, nghiêm trang nói:

- Đó là tất nhiên, cũng không coi em là em gái ai.

Hạ Tiêu tức khắc cười càng lớn. Tiết Minh Nguyệt vỗ cánh tay Hạ Tiêu một cái rồi cười mắng:

- Xem con kìa, cười đến không phân biệt nam bắc nữa rồi. Em gái con là người trong nhà, dù thế nào cũng đều cảm thấy tốt, nếu đổi lại là người ngoài nói chắc chắn không giống, con tin hay không?

Hạ Tiêu tự biết mình được mấy phân lượng, một học sinh trung học cùng sinh viên đại học không thể so, trong lòng hắn liền ảm đạm:

- Tin, có gì mà không tin.

Hạ Mộng nhìn hắn, liền bắt được sự mất mát lướt qua trong mắt hắn, trong lòng cô không khỏi đau lòng. Cô tin tưởng, nếu lúc trước anh cô học cao trung, rất có khả năng sẽ thi đậu đại học. Nhưng khi đó là lúc anh cả xem xét đối tượng, cô lại học sơ trung, đoán chừng anh hai phải suy nghĩ nhiều, vì lo trong nhà mới trực tiếp xin nghỉ học đi làm.

Nói đến cùng, là mẹ hay hai anh, đều vì cái nhà này trả giá, hy sinh quá nhiều. Cô vội vàng kéo kéo cánh tay Tiết Minh Nguyệt:

- Mẹ, con hỏi người một việc.

Tiết Minh Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái:

- Việc gì đó?

Hạ Mộng thử hỏi:

- Mẹ mới nãy có cảm thấy Tần Văn Văn cùng anh cậu ta có điểm gì lạ không?

- Lạ? Lạ chỗ nào?

Tiết Minh Nguyệt lắc đầu:

- Mẹ không cảm thấy.

Hạ Mộng có chút thất vọng, nhưng cô cũng có thể lý giải, nếu ngày đó ở bệnh viện không thấy Tần Văn Văn có chút không thích hợp, chỉ sợ cũng sẽ không phòng bị. Ai sẽ rảnh rỗi đi hoài nghi người ta đâu, đặc biệt là người quen lại có quan hệ tốt.

Hạ Tiêu thẳng tắp nhìn về phía Hạ Mộng, nghiêm túc nói ra suy nghĩ:

- Em gái, anh đến muộn không biết mọi người nói cái gì, nhưng anh cảm giác chính là Tần Văn Văn cười thực giả, giống như đang mang mặt nạ, anh trai cô ta giống như chột dạ, mất tự nhiên.

Hạ Mộng đôi mắt sáng ngời, giống như tìm được tri âm:

- Anh cũng nhìn ra sao? Em cũng có cảm giác này. Nhất là Tần Văn Văn giống như rất lo lắng, em thấy trán cậu ta có một tầng mồ hôi.

Tiết Minh Nguyệt hô một tiếng:

- Nhưng bên ngoài đang âm 40 độ, sao lại có mồ hôi?

Lúc đó bà chỉ lo nhìn Tần Miễn, không quá chú ý Tần Văn Văn.

- Đúng vậy, thời tiết muốn đông lạnh, cậu ta lại không có hoạt động mạnh gì, hơn nữa ánh mắt hoang mang, bộ dáng chột dạ gì đó.

Hạ Mộng càng nói càng chắc chắn cảm giác của cô, chắc chắn sau lưng đã xảy ra chuyện mà cô không biết.

Tiết Minh Nguyệt thấy hai đứa nhỏ nói, càng nói càng thấy lạ, cũng cố gắng nhớ lại lúc gặp mặt:

- Lúc ấy ta nói hâm mộ nhà bọn họ thật lợi hại, sinh ra hai sinh viên, chẳng lẽ nói ra lời này là không tốt sao? Nhưng anh trai Tần Văn Văn sau khi nghe xong khuôn mặt giống như là cứng lại, sau đó Tần Văn Văn cũng……

Tiết Minh Nguyệt nói còn chưa có nói xong, đột nhiên trong đầu Hạ Mộng chợt lóe lên, nhớ lại lúc cô ở tương lai thấy không ít tin tức có người mạo danh người khác vào đại học.

Chẳng lẽ……

Cô tròn mắt có chút khó có thể tin. Ngay sau đó, lại sợ cho bản thân bị chấm động não dẫn đến suy nghĩ nhiều. Nhưng liên hệ đủ loại chuyện trước đó khiến nghĩ ngờ càng thêm có căn cứ. Đầu tiên, cô chưa từng nhìn thấy giấy báo trúng tuyển đại học của Tần Văn Văn. Sau đó Tần Văn Văn đi thủ đô học đại học, cô có viết thư cho cô ta cũng không thấy hồi âm. Vào kỳ nghỉ, hai người gặp mặt, cô cố ý thử cô ta thì lại nhìn thấy vẻ chột dạ đó, vẻ mặt có chút không đúng, tất cả sự việc gộp lại làm người hoài nghi.

Hạ Mộng nhìn về phía anh hai, cũng phát hiện quang mang trong mắt hắn. Hai con mắt giống như hai ngọn đuốc cháy bừng bừng ngọn lửa phẫn nộ. Cô cũng không biết suy đoán của bọn họ có trùng nhau không.

Tiết Minh Nguyệt trái nhìn, phải nhìn không hiểu điều gì, lập tức nóng nảy:

- Hai đứa đang nói điều gì bí hiểm sao?

Hạ Tiêu lập tức cười nói:

- Mẹ, không có. Con chính là cảm thấy, em gái nghĩ nhiều rồi, Tần Văn Văn cùng Tần Miễn có lẽ là áy náy vì ngày đó cùng em gái đi trượt băng khiến em ấy bị ngã phải vào bệnh viện.

Hắn nói xong liền lặng lẽ nháy mắt với em gái một cái. Hạ Mộng áp xuống sóng gió cuồn cuộn trong lòng, cười phối hợp diễn với anh trai nói:

- Anh hai nói đúng, có lẽ là như vậy, là con suy nghĩ nhiều, chờ lúc con gặp Tần Văn Văn con sẽ nói với cậu ấy hiện tại con đã không có việc gì rồi, không cần cảm thấy có lỗi.

Cô nghĩ tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi, đến cùng là có phải hay không, cô còn muốn điều tra kỹ hơn. Tết nhất, nếu cô tùy tiện nói ra, chưa nói không biết mẹ cô có thể chịu đựng được không, mà quan trọng hơn là sẽ gây lên sóng to gió lớn. Càng đáng sợ hơn chính là, nếu cuối cùng xác định thật sự chỉ là suy đoán của cô, thì không phải là cô đang tự gây phiền toái sao.

- Con cái đứa nhỏ này, cũng thật là.

Tiết Minh Nguyệt không có hoài nghi, tin lời hai đứa nhỏ nói.

Tâm tình Hạ Mộng phức tạp, cười cười, sau đó lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Hạ Tiêu.

Lúc này, cũng đi tới cửa hàng lâm nghiệp.

Cửa hàng lâm nghiệp ở khu rừng, cũng giống như Cung Tiêu Xã bán đồ ở nông thôn, chẳng qua khác tên mà thôi.

Hiện tại bởi vì đồ buôn bán khan hiếm, đều phải mua bằng phiếu nên mọi người chỉ mua những đồ vật họ cần, bởi vậy nơi này lúc nào cũng đông đúc, cũng là đơn vị mà nhiều con cái lãnh đạo từ đơn vị hành chính đến đây công tác. Ngay cả người bán hàng ở quầy bán, đều là những người có quan hệ lớn.

Có người quen làm ở đây thì người nhà cùng thân thích bạn bè đều có thể được dính chút ánh sáng, khi mua đồ vật sẽ dễ dàng thuận tiện, cho nên bọn họ cũng thành đối tượng hâm mộ của láng giềng hàng xóm.

Lần trước Hạ Mộng còn muốn đi dạo xem giày, bông đồ vật linh tinh, đồng thời vì muốn đi chợ đen bán đồ vật mà chuẩn bị. Hiện tại cô đang không có tinh thần cho việc này, cho nên ba người cũng chỉ qua loa xem xét, rất mau liền rời đi……