Chương 12: Chắc Chắn Là Có Quỷ

Lúc này sinh hoạt còn thiếu thốn, rạp chiếu phim trở thành nơi thích hợp nhất để giải trí, vừa đúng dịp tết, mọi người đều được nghỉ ngơi, cho nên người tới xem phim điện ảnh nhiều.

Lúc ba người Hạ Mộng đến rạp chiếu phim, vừa lúc có một màn kết thúc, mọi người trong đó giống như thủy triều trào ra. Hạ Tiêu lập tức nói:

- Mẹ, em gái, hai người đợi ở đây, con chạy nhanh đi mua phiếu.

Sau đó chạy thẳng đến ô cửa bán phiếu. Tiết Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn nói với:

- Lão nhị, để ý dưới chân, cẩn thận kẻo ngã.

Bà vừa nói, lại dậm dậm hai chân đã lạnh sắp đông cứng. Hạ Mộng bên cạnh cũng đang dậm dậm chân, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn giày đế nhung của mình và giày bông của mẹ. Giày của mẹ cô chất lượng không tốt, độ giữ ấm cũng không cao, nhiệt độ không khí giờ đã hạ tới âm bốn mươi độ, hơn nữa đi đường lại có tuyết làm ướt giày lại càng lạnh.

Trong lúc cô còn đang cân nhắc mua giày cho mẹ cô dạng nào tốt thì Tiết Minh Nguyệt bỗng nhiên duỗi tay vỗ vỗ cô.

- Con gái, kia không phải Tần Văn Văn sao?

Hạ Mộng lập tức ngẩng đầu, nhìn theo hướng mẹ cô chỉ, thấy Tần Văn Văn đội mũ trắng mặc áo bông đỏ đang đứng cách đó không xa, mà bên cạnh Tần Văn Văn có một người thanh niên trẻ tuổi vóc dáng không cao, Hạ Mộng nhận ra người đó, là anh của Tần Văn Văn, Tần Miễn.

Cùng lúc đó, hai anh em Tần Văn Văn cũng thấy được hai ngườii Hạ Mộng. Hai người lại có hai phản ứng khác nhau. Tần Văn Văn đầu tiên lộ ra tươi cười, phất phất tay.

Hạ Mộng cũng cười nhợt nhạt. Tiết Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi:

- Người bên cạnh kia là ai?

Hạ Mộng nhẹ giọng đáp:

- Là anh của Tần Văn Văn, Tần miễn, người này đi học đại học.

Tiết Minh Nguyệt cũng hiểu, "a"một tiếng. Tần Văn Văn quay qua nói với Tần Miễn một câu, sau đó mới thấy hai người đi tới.

- Mộng Mộng, dì Tiết, thật trùng hợp, hai người là tới xem điện ảnh sao?

Tần Văn Văn thật sự không nghĩ tới, cái người mà ngay cả cửa nhà không ra như Hạ Mộng này, lại có thể cùng người trong nhà đến xem điện ảnh.

- Đúng vậy.

Hạ Mộng nhớ rõ nhà Tần Văn Văn mùng hai đầu năm đều sẽ đi nhà ngoại chúc tết, liền thuận miệng hỏi:

- Nhà cậu năm nay không đi chúc tết nhà ngoại sao?

Tần Văn Văn đè xuống phiền loạn cùng buồn bực trong lòng, cười nói:

- Có chứ. Nhưng mà cách thời gian nhà bà ngoại tớ ăn cơm còn sớm, tớ với anh tớ muốn đi dạo một lát.

Tần Văn Văn túm tay Tần Miễn bên cạnh nói:

- Dì Tiết, giới thiệu với người một chút, đây là anh cháu Tần Miễn.

Tần Miễn vội ôn hòa chào hỏi:

- Cháu chào dì, năm mới vui vẻ.

- Năm mới vui vẻ.

Tiết Minh Nguyệt dùng ánh mắt trưởng bối xem xét Tần Miễn, cảm giác tên tiểu tử này tuy rằng vóc dáng không tính cao, nhưng được cái trắng trắng sạch sẽ, vẻ mặt trí thức phong độ, không tồi.

Tâm tình Tần Miễn đang rất hỗn loạn nhìn Hạ Mộng từ diện mạo, khí chất, mọi thứ đều nổi trội, trong mắt hắn tahiện lên chút áy náy:

- Hạ Mộng, năm mới vui vẻ.

- Anh Tần, năm mới vui vẻ.

Hạ Mộng đồng thời chào hỏi, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi ngờ khó hiểu. Cô không biết tại sao ánh mắt Tần Miễn nhìn cô lại giống như có áy náy, xin lỗi. Nhưng mà trong trí nhớ của cô, hai người gặp nhau không nhiều, vậy áy náy này từ đâu ra?

Tiết Minh Nguyệt cười ha hả hỏi:

- Cháu sắp tốt nghiệp đại học sao?

Tần Miễn ôn hòa cười nói:

- Cháu học đại học 5 năm, khoảng cách tốt nghiệp còn xa ạ.

Tiết Minh Nguyệt cực kỳ hâm mộ nhìn anh em họ Tần :

- Nhà họ Tần cũng thật giỏi, sinh ra hai sinh viên đại học, thật làm người ta hâm mộ.

Khuôn mặt Tần Miễn ngay lập tức trở lên mất tự nhiên, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Nét cười trên mặt Tần Văn Văn cũng rạn nứt suýt nữa thì không giữ được, vội nuốt nước bọt, căng da đầu nói:

- Tiết dì…… Người nói làm con ngượng ngùng. Kỳ thật Mộng Mộng so với con thì học tập tốt hơn, nếu cậu ấy học lại thêm một năm rồi thi tiếp, chắc chắn cũng có thể đỗ.

Tiết Minh Nguyệt nhìn con gái bên cạnh, sau đó thở dài:

- Dì cũng muốn cho con bé học lại, nhưng con bé cùng anh nó giống nhau, đều ngoan cố.

Hạ Mộng vừa định nói, thì Hạ Tiêu đi mua phiếu đã trở lại, hắn nhìn mẹ và em gái lại nhìn hai người bên cạnh họ.

Tần Văn Văn vội vàng giới thiệu lần nữa. Mọi người khách khí nói chuyện vài câu, khi nhân viên công tác liền bắt đầu kiểm tra phiếu, Hạ Mộng theo chân vẫy tay tạm biệt hai người Tần Văn Văn, sau cùng mẹ và anh hai đi tới cửa rạp chiếu phim.

Tần Văn Văn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay sờ mặt, lúc này mới phát hiện vừa rồi sợ hãi nổi một tầng mồ hôi, bởi vì mang bao tay bông màu đỏ cho nên nhìn rất rõ ràng. Ngay lập tức trong lòng cô ta trầm xuống, cũng không biết Hạ Mộng bọn họ có phát hiện ra không.

Tần Miễn nhìn bóng dáng Hạ Mộng, thở dài một tiếng. Một cô gái lớn lên đẹp như vậy, còn nỗ lực đọc sách thi vào đại học, giống như cá chép vượt long môn, thay đổi quỹ đạo nhân sinh. Em gái mình lại thay thế cơ hội mà vốn dĩ dành cho người kia. Nếu Tần Văn Văn không phải là em gái hắn, hắn chắc chắn sẽ không giả câm giả điếc.

Tần Văn Văn thu hồi tầm mắt, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, áy náy của Tần Miễn liền giận sôi máu. Oán trách nói:

- Anh có phải là anh của em hay không. Vừa rồi mẹ Hạ Mộng nói câu kia, anh có phải sợ biểu hiện kia của anh không làm bọn họ phát hiện điều gì phải không? Nếu không phải em cảnh giác, phản ứng nhanh, thiếu chút nữa là xong đời rồi.

Tần Miễn tức giận, sắc mặt cùng ngữ khí đều lạnh xuống:

- Nếu không phải là anh của em, thì anh đã sớm đem mọi chuyện các người làm nói cho Hạ Mộng.Chính là bởi vì còn lý trí, cho nên mới thấy hổ thẹn, áy náy, không thể thoải mái đối mặt với người ta.

Tần Văn Văn sợ chọc anh cô ta tức giận, vội vàng nhận sai:

- Anh, em sai rồi, anh tha cho em đi. Em cũng là do quá khẩn trương, sợ tới mức ra một tầng mồ hôi lạnh, mới nói không lựa lời.

Trong lòng Tần Miễn hốt hoảng, môi mím thành một đường, không có hé răng.

Tần Văn Văn thấy vậy vành mắt ửng đỏ:

- Em biết là em không đúng, cũng có lỗi với Hạ Mộng. Nhưng em cũng không nghĩ

đến. Nếu không phải vì trong mấy ngày thi đó em thi không tốt, sẽ không đến mức để nhiều chuyện như vậy, còn phải cả ngày lo lắng đề phòng. Mọi chuyện đã biến thành như vậy, mũi tên đã bắn cũng không thể thu hồi được nữa, anh, em chính là hối hận cũng muộn, chỉ có thể cắn răng đi tiếp……

Tần Miễn vừa thấy bộ dạng muốn khóc của em gái, tâm lại mềm xuống.

- Azzz, đời này là em có lỗi Hạ Mộng, về sau có cơ hội, phải bồi thường cho người ta thật tốt.

Tần Văn Văn nhếch khóe miệng, giấu đi dị sắc đáy mắt, thuận theo ừ một tiếng:

- Anh, anh yên tâm đi, em sẽ.

……

Hiện tại phim điện ảnh vẫn là phim trắng đen, mở đầu có đoạn ngắn tin tức, lúc sau mới đến phim.

Trên màn ảnh đang phát《 Màu đỏ nương tử quân 》, nhưng Hạ Mộng lại không có tâm tư xem phim. Trong đầu cô đang nhớ lại từng nhất cử nhất động lúc nãy của Tần Văn Văn và Tần Miễn, đặc biệt Tần Miễn, ánh mắt áy náy, xin lỗi của hắn ta khi nhìn cô, làm cô thấy lo lắng. Xuyên đến tương lai mấy năm không phải ảo giác, nhưng cô cũng không có mất trí nhớ. Tần Miễn chưa từng làm gì có lỗi với cô, vậy thì vì cái gì mà khiến hắn có thái độ áy náy? Nếu nói, bởi vì cô cùng Tần Văn Văn đi trượt băng mà vào bệnh viện, cũng không phải là không có khả năng, nhưng cô vẫn cảm thấy là lạ, sự khác thường như vậy chắc chắn có điều ẩn khuất. Khẳng định sau lưng có chuyện gì đó mà cô không biết.

Hạ Tiêu chú ý tới em gái đang thất thần, hắn dùng tay gõ gõ nhẹ tay cô, nhỏ giọng hỏi:

- Em làm sao vậy?

Hạ Mộng hồi thần, cười lắc đầu:

- Không có gì ạ.

Tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi, có nói cho anh cô, hắn cũng không hiểu, hơn nữa hoàn cảnh hiện tại không thích hợp nhiều lời ảnh hưởng người khác xem……