Chương 14: Đừng Có Nằm Mơ!

Trên đường về, Hạ Mộng có chút trầm mặc, cô nhớ tới những cố gắng ba năm cao trung kia của mình Bọn họ ở lâm nghiệp Thanh Sơn, chỉ có tiểu học cùng sơ trung, muốn học cao trung phải đi thành phố. Ban đầu cô ở ký túc trường, ăn tại căng tin, sau đó vì không có điều kiện, không có đủ tiền mua thức ăn, có hôm nhịn đói, hôm có chút tiền lại không dám mua nhiều. Sau này trong nhà vất vả gom góp, lại đổi phiếu với người ta mới mua được một chiếc xe đạp.

Mỗi ngày, buổi sáng Hạ Mộng đạp xe hơn một giờ từ lâm nghiệp đến thành phố đi học, giữa trưa thì lấy cơm mang theo ra ăn, buổi tối tan học lại đạp xe về nhà. Mùa hè còn tốt chút, cùng lắm là gió thổi mưa xối, nhưng mùa đông lại gió rét, lạnh buốt đặc biệt thách thức kỹ thuật đạp xe, cô té ngã, trượt chân là chuyện thường.

Nếu cô thật sự thi đỗ đại học, kết quả lại bị Tần Văn Văn thay thế, làm sao có thể không tức giận hay căm hận đây?

Người này còn là người mà cô đã từng coi là bạn tốt, nhưng trước mắt cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, nghĩ vậy Hạ Mộng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Thời điểm ba người chưa đi đến nhà, Hạ Tiêu liền nói với Tiết Minh Nguyệt:

- Mẹ, người về nhà trước đi, con cùng em gái đi đến nhà cô một chút, hôm nay không phải chị Phượng cùng anh rể trở về sao……

Tiết Minh Nguyệt nghe vậy không có nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay nói:

- Được rồi, hai đứa mau đi đi, mẹ về nhà trước.

Vừa định bước đi, bà liền quay dặn dò:

- Ở đó một lát rồi về, đừng ở nhà người ta ăn cơm. Vất vả mới có chút thức ăn mặn, chút đồ ăn ngon, nào đủ cho hai đứa con.

Hạ Mộng lập tức đồng ý:

- Con biết rồi, mẹ, người yên tâm đi, chúng con chờ lát nữa về nhà ăn.

Chờ nhìn theo bóng dáng mẹ đi xa, Hạ Mộng liền cùng Hạ Tiêu tìm một góc khuất nói chuyện.

- Em gái, em nói thử suy nghĩ của em là cái gì? Lúc ấy anh thấy sắc mặt, ánh mắt của em thay đổi.

Hạ Tiêu nóng lòng, gấp không chờ nổi, nhưng lại cố kỵ mẹ đang ở bên cạnh, mới không dám lộ ra.

Hạ Mộng không có úp úp mở mở, khuôn mặt nghiêm túc ngưng trọng nói:

- Em hoài nghi Tần Văn Văn thay thế em đi thủ đô học đại học. Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán mà thôi.

Nhưng mà cô nhớ rõ Tần Văn Văn có người cậu là lãnh đạo, ở tương lai có mạng Internet, tin tức nhanh chóng còn cò thể giả mạo được, huống chi là lúc này tin tức chậm, người có chút quyền lực trong tay muốn giở trò bịp bợm cũng không khó, bởi vậy, khả năng này rất cao.

Hạ Tiêu hai tay nắm chặt, trong phút chốc hỏa khí bốc lên, hốc mắt đỏ bừng:

- Thật rất có khả năng này. Nếu không cô ta cùng anh ả chột dạ cái gì? Tần Miễn hắn học ở đại học cùng với em không có liên quan gì? Hắn cũng không cần thiết có sắc mặt hổ thẹn với em.

Nếu đúng là Tần Văn Văn mạo danh em gái vào đại học, hắn nhất định sẽ không tha cho cô ta.

- Đúng vậy, Tần Miễn có phản ứng như vậy chứng minh chuyện này có vấn đề.

Hạ Mộng bỗng nhiên nghĩ đến, Tần Văn Văn gặp cô luôn nhắc đến vấn đề muốn cô đi thi lại đại học. Nếu Tần Văn Văn thật sự làm việc này, cô ta phải như thế nào mới có thể an tâm thản nhiên đối mặt với cô? Ở điểm này, tố chất tâm lý người bình thường ít ai có được, cho nên lại có chút mâu thuẫn.

Hạ Tiêu cẩn thận nhìn biểu tình nghiêm túc của Hạ Mộng, kinh ngạc nói:

- Em gái, anh thấy em hình như không có tức giận, phản ứng cũng không có kích động.

- Em như sao lại có thể không tức giận? Chẳng qua chuyện này không có chứng cứ chứng minh, vạn nhất tất cả đều là em suy nghĩ thì sao? Cho nên vẫn là chờ kết quả điều tra xem thế nào rồi nói. Nếu thật là cậu ta giả mạo em vào đại học, em chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

Hạ Mộng trải qua mấy năm gian nan, cũng tập cho cô thói quen không để cảm xúc ảnh hưởng tới quyết định.

Hạ Tiêu đối với sự bình tĩnh lý trí này của em gái thì thật sự ngạc nhiên. Hắn phát hiện, từ sau khi hôn mê tỉnh lại em gái hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà như vậy cũng tốt, chứng minh ngã một lần thông minh hơn một lần, đi dạo một vòng quỷ môn quan về lại trưởng thành ra.

- Em nói rất đúng.

Hạ Tiêu trong lúc nhất thời phẫn nộ, hơn nữa lại không có nhiều manh mối:

- Vậy em tính toán nên bắt đầu tra từ chỗ nào?

Hạ Mộng trầm ngâm một chút:

- Nếu đúng là có chuyện này, một mình cô ta một người không có khả năng làm được, đầu tiên là giáo viên, còn có bộ giáo dục, quản lý hộ tịch cũng có thể đều tham gia, nhưng em đoán đi đến đó cũng chưa chắc có thể hỏi ra cái gì, không bằng bắt đầu từ Tần Văn Văn.

- Được, anh hai ủng hộ em, đến lúc đó anh với em cùng đi.

- Không cần đâu anh, một mình em đi là được.

Hạ Mộng dừng một chút nói:

- Anh hai, chuyện này em nghĩ tạm thời chỉ có em và anh biết thôi, đừng nói cho mẹ và anh cả biết, chờ điều tra ra, nếu đúng như dự đoán thì nói cũng không muộn.

- Được, đều nghe em.

Hai anh em nói chuyện xong liền cùng nhau đi tới nhà cô bọn họ. Con gái cả của Hạ Hồng Anh cùng con rể hôm nay trở về chúc tết, nhìn thấy hai anh em Hạ Mộng tới, người trong nhà nhiệt tình trò truyện.

Hai người không ở lâu, ngồi một lúc, liền trở về, không nghĩ tới mới vừa đi ra khỏi cổng lớn, liền nhìn thấy Đổng Lợi Dân đang đứng ở cửa nhà đối diện. Trong tay Đổng Lợi Dân còn cầm vài tờ báo chí, nhìn dáng vẻ có lẽ đã đợi một lúc. Hắn cười cười bước tới:

- Ba tôi ra đổ nước, nói thấy hai người qua đây, tôi nghĩ vừa dịp gửi trả tờ báo.

Hạ Tiêu không để ý lắm nói:

- Việc nhỏ, không cần khách khí. Anh nếu muốn xem, nhà tôi vẫn còn.

- Được, vậy tôi liền không khách khí, hôm nào có chút thời gian đi qua lấy.

Đổng Lợi Dân đem tờ báo đưa cho Hạ Tiêu, sau đó nhìn về phía Hạ Mộng, quan tâm hỏi:

- Vết thương trên đầu em đã tốt hơn chút nào chưa? Ngày đó vội vàng không hỏi được.

Hạ Mộng khách khí cười nói:

- Đã khá hơn nhiều. Cảm ơn anh.

Đổng Lợi Dân cười càng thêm xán lạn:

- Vậy là tốt rồi.

Hạ Tiêu bỗng nhiên có cảm giác đồ vật nhà mình bị người ta nhòm ngó liền cảnh giác, vội vàng muốn kết thúc câu chuyện phiếm:

- Chúng tôi đi trước đây, mẹ tôi còn chờ chúng ta về cùng ăn cơm.

Đổng Lợi Dân đành phải nói:

- Được, vậy hai người đi chậm một chút đi, đường rất trơn.

Chờ bọn họ đi ra một khoảng khá xa, hắn còn si ngốc đứng tại chỗ nhìn theo.

Hạ Tiêu như có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, chợt xoay người quay đầu lại liền thấy vậy, sau đó nắm chặt tay Hạ Mộng buồn bực, bước chân về nhà cũng nhanh hơn, làm cho Hạ Mộng không thể hiểu được, còn tưởng rằng anh hai nhà mình sốt ruột muốn nhanh chóng về nhà ăn cơm.

Mà Đổng Lợi Dân thẳng đến khi không nhìn bóng dáng Hạ Mộng, mới ảo não về nhà.

Mẹ Đổng nhìn thấy con trai vừa nghe ông Đổng nói thấy con trai con gái nhà Hạ gia góa chồng, liền giống như bắt được vàng, vội vàng phóng về phòng lấy tờ báo, sau đó chạy ra cửa, một loạt động tác làm liền mạch, cho nên trong lòng bà ta khó chịu.

- Đã về rồi. Bên ngoài không phải khá tốt sao? Như thế nào chỉ đi một lát?

Đổng Lợi Dân biết mẹ hắn đối với mẹ Hạ Mộng có chút thành kiến, cho nên nhìn thấy hắn lui tới với bọn họ sẽ không vui.

- Mẹ, con nói lại lần nữa. Hạ Mộng là Hạ Mộng, mẹ cô ấy là mẹ cô ấy, người không thể bởi vì một chút việc trước đó với người này, mà đem đi đánh giá một người khác. Lại nói con thấy thím Hạ làm người khá tốt, không có giống như người nói trước kia……

Mẹ Đổng tức giận lập tức vỗ một cái vào giường đất, đánh gãy lời hắn:

- Mẹ hôm nay liền nói cho con biết, con muốn cưới ai vào cửa đều được, Hạ Mộng không được, ta không muốn cùng Hạ quả phụ kết thân gia. Thượng bất chính hạ tắc loạn, làm mẹ không đứng đắn, nuôi ra con gái có thể ra cái gì hẳn hoi sao?

Mẹ Đổng Nói xong oán hận liếc xéo cha Đổng đang cuốn lá cây thuốc bên cạnh một cái.

Cha Đổng rũ mắt, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, kỳ thật hắn so Đậu Nga con oan hơn, còn không phải là lúc trước chưa có nước máy, hắn có giúp Hạ quả phụ gánh nước một lần sao.

Lúc này em gái Đổng Lợi Dân lại xen mồm vào:

- Anh, em vẫn là khuyên anh nhân lúc còn sớm đừng nghĩ tới nữa. Em nghe Lư Hiểu Na nói Hạ Mộng tâm cao khí ngạo, chướng mắt cả sinh viên, còn có thể coi trọng một học sinh cao trung như anh sao, đừng có nằm mơ nữa.

Ý chí của Đổng Lợi Dân liền tụt dốc, quay ra rống với em gái hắn:

- Không cần ở trước mặt anh thay người khác khua môi múa mép. Cho dù Hạ Mộng chướng mắt anh, anh mày đây cũng chướng Lư Hiểu Na kia.