Chương 11: Nào Có Dễ Dàng Như Vậy.

Hạ Mộng rõ ràng cảm giác được, thái độ của chị dâu với cô thay đổi.

Sau khi cả nhà ăn sáng xong, cô muốn giúp dọn bàn, dọn dẹp bát đĩa, nhưng bị ngăn lại. Chờ Mai Hồng Diệp đi vào bếp dọn dẹp bát đĩa, Hạ Bằng cố ý thò tay phải vào túi áo, vừa đi đến gần Hạ Mộng cười ha hả nhỏ giọng nói:

- Em gái, đưa tay ra đi.

Hạ Mộng lập tức đoán được ý đồ của anh cả, chắc chắn là cho cô tiền, mỗi năm ăn tết anh cả đều như vậy, nhưng năm nay không giống, cô không chỉ đã làm, hơn nữa cô còn có không gian, không thể lại lấy tiền mà anh cả vất vả làm ra. Cô vội vàng đưa hai tay ra sau lưng, kiên quyết từ chối:

- Anh cả, em đã đi làm công rồi, không phải là con nít nữa, em không lấy đâu.

- Đứa nhỏ ngốc này, anh là anh cả của em, ở trong mắt anh, em vẫn luôn là đứa nhỏ. Cho em thì em cứ nhận đi.

Trong khi nói chuyện Hạ Bằng còn đem tiền nhét vào trong túi áo Hạ Mộng. Hạ Mộng vừa nhìn, là mười đồng tiền, còn nhiều hơn năm trước, càng sống chết không muốn nhận. Hai người không tiếng động đẩy qua đẩy lại.

Đứng ở bên cạnh giường đất, Hạ Tiêu ôm Đồng Đồng cùng Tiết Minh Nguyệt đều nhịn không được trộm cười.

Tiết Minh Nguyệt biết năm nay lão đại cho em gái nhiều hơn, thứ nhất là do lương được tăng không ít, phần còn lại chắc chắn liên qua tới việc con gái vào bệnh viện.

Nhìn chân tay chân gầy nhỏ của con gái làm sao có thể là đối thủ của lão đại được, sợ lỡ tay làm em gái bị thương, bà vội vàng nói:

- Được rồi, được rồi con gái, anh cả cho con thì con cứ nhận đi, là một phần tâm ý của anh con.

Hạ Tiêu nghe vậy liền nói thêm:

- Em gái, nghe lời mẹ đi.

Sau đó hắn móc từ túi quần của ra năm đồng tiền:

- Đây là một phần của anh hai, em đừng cười.

Hạ Mộng biết anh hai cô tiền lương mỗi tháng chỉ có hơn ba mươi đồng, giống như cô, hắn đưa mẹ hơn nửa, dư lại tiền tiêu vặt mua đồ cần thiết, muốn tích cóp được tiền cũng không dễ dàng.

- Em làm sao có thể sẽ chê cười anh. Em là thật sự là không cần dùng tới.

Cô thật rất là bất đắc dĩ nói:

- Các anh…

Cuối cùng lại thôi, Hạ Mộng đành nhận lấy. Nhưng mà, cô lại nghĩ cô chỉ tạm thời nhận tiền, chờ tìm được cơ hội lên phố, liền lấy chút gạo hoặc là thịt heo linh tinh từ không gian ra, cô có thể nói là dùng tiền này mua ở chợ đen.

Tiết Minh Nguyệt nhìn ba đứa con tình cảm tốt như vậy thật sự vui mừng, không khỏi nghĩ tới chị em của mình.

- Cũng không biết nhà dì các con trôi qua thế nào.

Nhà bà ngoại Hạ Mộng ngoài mẹ cô, cũng chỉ có một dì nhỏ còn sống, sau khi lấy chồng cũng đi theo chồng dọn đến huyện nhỏ ở tỉnh bên cạnh. Bởi vì cách xa, liên lạc qua lại không nhiều, trong lòng mẹ cô chắc chắn là rất nhớ.

- Chắc chắn là không tệ, mẹ, không phải mẹ nói dượng là người có ý chí phấn đấu, lại rất tốt với dì con sao?

Tiết Minh Nguyệt nghe vậy, trong nháy mắt được trấn an:

- Đúng vậy.

Đến 9 giờ, một nhà Hạ Hồng Anh xách theo vài thứ đến đây. Chồng của Hạ Hồng Anh là Dương Vệ Quốc, nhìn tướng mạo có thể biết là người hiền hậu, đang làm công ở xưởng gỗ, khuân vác đầu gỗ. Nhà cô dượng bọn họ tổng cộng có bốn người con, hai trai hai gái. Con gái lớn Dương Thanh Phượng đã kết hôn, ngày mai mới có thể về nhà mẹ đẻ. Con trai lớn Dương Thanh Vĩ cũng đi làm ở xưởng gỗ, con thứ hai Dương Thanh Tuyền đang ở nhà chờ sắp xếp việc làm, con gái nhỏ Dương Thanh Lệ hiện tại đang học sơ

Tam.

Hai nhà ở trước sau cùng con phố, ngày thường cũng thường xuyên lui tới, cho nên đều quen thuộc.

Bởi vì trên đầu bị thương, nên lần thứ hai Hạ Mộng trở thành tiêu điểm của sự quan tâm. Chờ cô vất vả nói chuyện với mọi người xong thì cũng mất khá nhiều thời gian rồi, trong lúc đó Hạ Bằng cùng mấy anh em đi tây phòng lấy cái bàn đánh bài Poker, vì vậy mà trong viện chỉ còn lại vài người..

Mang Hồng Diệp liền ôm Đồng Đồng đi qua xem náo nhiệt. Trong phòng chen chúc ầm ĩ đầy vui vẻ.

Hạ Mộng cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Không biết có phải là do vết thương trên đầu chưa tốt hay không, nhưng mấy năm sống một mình ở tương lai kia đã quen cô đơn, vừa mới trở lại đã ồn ào náo nhiệt như vậy làm cô có chút không thích ứng kịp.

Trên giường đất ngoài cô, còn có mẹ cùng cô cô ngồi ở đầu giường. Cô cầm lấy cái kìm, một bên dập hạt thông, một bên nghe hai người tán gẫu.

Hạ Hồng Anh vỗ đùi nhẹ giọng nói:

- Chị dâu a, kỳ thật mấy ngày hôm trước em muốn cùng chị nói chuyện này, kết quả là Hạ Mộng nằm viện, liền vẫn luôn không chắc đến.

Ngày hôm qua bà qua đây muốn nói, nhưng cháu gái lại mau miệng, nói một lát lại quên mất việc chính. Tiết Minh Nguyệt nghe vậy trong lòng đã có suy đoán, nhưng trên mặt tò mò hỏi:

- Có việc gì sao?

Động tác dập hạt thông của Hạ Mộng chậm lại, trong lòng cô có chút dự đoán, chẳng lẽ có có liên quan tới bà nội cô ở quê. Hạ Hồng Anh mím môi:

- Trước Tết không về được, nên cũng gửi một ít tiền cho bà ở dưới kia, nhưng không được mấy ngày, liền nhận được tin, Tiểu Huy nhà anh hai mười sáu tuổi rồi, cũng kiếm được việc làm ở quê, nhưng việc làm thì vất vả mà chỉ kiếm được bảy tám đồng, dáng người lại không được khỏe mạnh, làm việc cũng không tốt, bà thì già rồi, họ cũng muốn để nó đến đây tìm việc làm, nếu có thể làm công nhân chẳng phải là tốt sao? Sau này tìm đối tượng cũng dễ.

Hạ Mộng thầm nghĩ, quả nhiên là liên quan đến nhà bà nội bên kia. Ngoài trừ khúc mắc với bà nội, thì đối với nhà chú hai bên kia cô cũng không có ấn tượng tốt, đặc biệt là Hạ Huy con trai duy nhất của chú hai, cô còn nhớ khi còn nhỏ hắn đã lộ bản tính ích kỷ lại còn lười. Đều nói ba tuổi xem đại bảy tuổi xem lão, cô không tin trưởng thành làm hắn thay đổi tính tình.

- Làm công nhân mà dễ dàng sao? Bây giờ không giống lúc trước mọi người mới tới. Hắn hiện tại qua bên này, không có hộ khẩu trong phố thì được coi là lưu manh, cũng không xin việc được.

Tiết Minh Nguyệt cảm thấy con gái nói rất đúng:

- Đúng là có chuyện như vậy, hiện tại không giống những năm đầu tiên mới qua bên này dễ dàng ổn định mọi thứ, ta nhớ rõ mấy tháng trước họ hàng nhà lão tôn ở cách vách cũng là từ quê bên ngoài núi tới, cũng phải đến nông trường Hồng Tinh bên kia trồng trọt, hộ khẩu vẫn là làm nông nghiệp.

Hạ hồng anh đầy mặt bất đắc dĩ:

- Hazzzz, nhà anh hai thuộc dạng ăn không đủ no, làm gì cũng không tốt. Lúc trước cùng nhà em qua đây, đến cậy nhờ anh chị, kết quả vừa thấy em sống không tốt, lại khó khăn, liền chạy về quê. Hiện tại xem chúng ta ở bên này phát triển tốt, lại hối hận, muốn đem con trai mình lên làm công nhân. Không nói người khác, A Tuyền nhà em hiện tại còn đang ngốc ở nhà đợi phân công kìa, khoảng thời gian trước cũng đi làm sửa đường một thời gian, quá vất vả lại chạy về. Em cũng không muốn quản chuyện của bọn họ, nhưng người ta cầu đến trên đầu, em làm cô cũng không có biện pháp không giúp……

Hạ Hồng Anh lải nhải không ngừng.

Tiết Minh Nguyệt cũng biết cô em chồng chẳng dễ dàng gì, ở bên an ủi bà.

Hạ Mộng không có hé răng. Cô nhìn ra được bà ấy ngoài miệng như vậy nói, trong lòng vẫn là nguyện ý quản.

Tuy rằng con trai chú hai là chị em họ cô, nhưng xen vào lại đủ loại chuyện, cô không muốn lãng phí lòng tốt, giúp một con bạch nhãn lang. Đặc biệt là bây giờ người sau lưng thọc mình một đao thường thường là người quen thuộc, thân thiết.

Giữa trưa, bọn họ làm đồ ăn mà Hạ Bằng mang về, thịt hươu cùng gà rừng. Mồng một, ăn ăn uống uống rất mau qua đi.

Sáng sớm tinh mơ ngày mùng hai, Hạ Bằng liền cùng Mai Hồng Diệp ôm con gái cùng bao lớn bao nhỏ đi nhà mẹ vợ hắn.

Trong nhà chỉ còn lại Hạ Mộng, mẹ cùng anh hai, thiếu đi ba người lập tức cảm giác vắng vẻ có chút không thú vị. Hạ Tiêu đề nghị không bằng đi xem phim điện ảnh. Tiết Minh Nguyệt mới đầu không muốn đi, cuối cùng bị hai anh em kết hợp lôi kéo. Ba người đi bộ đi đến rạp chiếu phim ở cửa hàng gần lâm trường.