Chương 10: Không Gấp

Cơm tất niên nhà Hạ Mộng, ngoài đồ ăn còn dư từ bữa trưa, còn có gói sủi cảo nhân dưa chua thịt heo. Tiết Minh Nguyệt cố ý rửa sạch ba đồng tiền xu, sau đó gói trong sủi cảo. Hạ Mộng không nghĩ tới cô chỉ tùy ý ăn sủi cảo, thế mà lại ăn được hai đồng tiền. Người trong nhà đều nói năm nay cô nhất định sẽ gặp nhiều may mắn.

Hạ Mộng lại nghĩ thầm, cô đã kiểm tra lại tiền của mình, chỉ có bốn đồng tám mươi xu, nhưng cô tính toán bán ít đồ vật trong không gian, muốn kinh doanh mà không có tiền thì không thể nghĩ đến.

Hiện tại không có TV, cũng không có chương trình tiệc tối đêm giao thừa, không cần phải chờ đến 12 giờ, sau khi ăn cơm, dọn dẹp lại mọi thứ một chút liền đi ngủ.

Trong đông phòng.

Hạ Mộng mới nằm xuống cũng không có ngủ ngay, cở áo bông sau đó chui vào ổ chăn nói chuyện phiếm với mẹ. Hạ Mộng cảm khái nói:

- Mẹ, mẹ thật tốt với chị dâu con.

Tiết Minh Nguyệt sợ con gái bị lạnh nên vươn tay đem góc chăn gài cẩn thận, lúc sau đó mới đè thấp giọng nói:

- Mẹ đối tốt với nó, thực ra cũng là vì tốt cho anh cả con. Năm đó, cha con xảy ra chuyện, còn không phải vì hắn đang làm việc với người nọ sao, con dâu cùng mẹ chồng ngày hôm trước cãi nhau ầm ĩ, làm người đó tinh thần không tốt, kết quả là cha con hiền lành lại tốt tính, vì cứu người mà đánh mất mạng mình. Hiện tại anh cả con làm việc giống cha con trước kia, cũng khác gì là đem mạng giắt lưng quần, mẹ nghĩ, hắn mệt một ngày về nhà có cơm canh nóng hổi, lại có người thật lòng thương hắn, hai người không cãi nhau, lòng người cùng hướng thì còn gì phải nghĩ đâu.

- Mẹ, vẫn là mẹ suy nghĩ thấu đáo, chị dâu số cũng tốt.

Hạ Mộng biết, thời này nhà nhà đều giống nhau, mẹ chồng làm quản gia, con dâu thì bị đánh tới hoa mắt, chính xác là họ không đem con dâu coi như người nhà, cho nên mẹ cô như vậy được coi là quá tốt, rất khó gặp được.

Cô lao vào vòng tay của mẹ thì thầm:

- Con cũng mong về sau có thể gặp được mẹ chồng như mẹ thì tốt rồi.

Tiết Minh Nguyệt ôn nhu vỗ vỗ lưng con gái, cười nói:

- Để coi nào, ban ngày nghe cô con nói những lời đó, cũng lung lay rồi sao, sốt ruột tìm đối tượng?

- Lung lay cũng là bình thường mà mẹ, con đã mười chín rồi, nhưng mà thật ra con không vội, anh hai con còn chưa có tìm đâu.

Hạ Mộng vừa mới trở về, mục tiêu đầu tiên của cô bây giờ là cải thiện điều kiện trong nhà, còn việc tìm đối tượng, chờ về sau lại nói.

Đầu giường đất bên kia, Hạ Tiêu không ngủ được. Hắn vốn dĩ đang vểnh tai nghe mẹ và em gái tán gẫu, lại nghe thấy nhắc đến hắn liền nhịn không được nói chen một câu:

- Anh lại càng không vội, nam nhi trước lập nghiệp sau thành gia.

- Con đương nhiên không vội, tiểu tử gấp cái gì. Nhưng em gái con không giống, một cô gái, sao có thể so sánh với con được.

Tiết Minh Nguyệt nạt Hạ Tiêu xong lại quay đầu nhìn Hạ Mộng ôn nhu nói:

- Lúc trước nghĩ con vào đại học, mẹ cũng không gấp gáp việc này, có nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho con, mẹ cũng chưa đánh tiếng lại. Nhưng hiện tại thì khác, con đi làm ở đơn vị, cũng nên bàn đến chuyện này rồi. Mẹ đoán sắp tới sẽ có càng nhiều người giới thiệu đối tượng cho con. Lại nói đối tượng, cũng nên tìm hiểu kỹ chút, hiểu rõ gia cảnh nhà người ta thế nào, rồi một năm hai năm thì kết hôn. Chẳng may không thành, còn không phải là lại tìm đối tượng khác sao? Thời điểm đẹp nhất của một người con gái chỉ có mấy năm, không vội không được.

Hạ Mộng rõ ràng cảm giác được mẹ cô càng nói càng hăng hái, đã là bắt đầu cân nhắc đến nhà ai có con trai cùng gia cảnh thích hợp với cô, ngay lập tức cô có chút hối hận khi nói đề tài này.

- Mẹ, mẹ, con có chút đau đầu!

- A?

Nghe vậy Tiết Minh Nguyệt vội vàng thúc giục:

- Vậy con mau nằm xuống ngủ đi, hôm nay từ bệnh viện trở về liền không được nghỉ, trên đầu con bị thương còn chưa có tốt đâu.

Hạ Tiêu nhịn không được, “Phụt” một tiếng cười to. Chọc đến Tiết Minh Nguyệt thò người ra đánh một phát vào tay hắn. Hạ Mộng cũng cười không khép miệng được.

Chờ nằm ấm trong ổ chăn, cô nhìn trần nhà nghĩ, kỳ thật, ở tương lai cô sống mấy năm kia cộng lại cô cũng đã hơn hai mươi tuổi, sao có thể không động tâm tư tìm đối tượng, nhưng rốt cuộc cô là linh hồn đến từ thập niên 60, rất nhiều quan niệm, tư duy đã ăn sâu bén rễ, mặt khác ở tương lai thanh niên trẻ tuổi, tuy nói trong đó không thiếu người ưu tú, có trách nhiệm, nhưng cũng không thiếu những người tự cho là giàu có, có mọi thứ hắn muốn từ tài sản thừa kế trên công sức của ba mẹ.

Hơn nữa bởi vì tin tức lan nhanh vàn rộng, nơi nơi đều có, giúp cô biết được rất nhiều thông tin trước kia cô chưa từng nghe thấy, chẳng hạn như bạo lực gia đình, xác chết của đàn ông, gϊếŧ vợ, gian lận bảo hiểm, hôn nhân gian dối, v.v. và sau đó là ly hôn, mà ly hôn cũng không dễ dàng như vậy.

Nhiều cư dân mạng thậm chí còn lên tiếng kêu gọi đừng lấy chồng để giữ an toàn. Người ở đó được người nhà bảo vệ đã thế này, cô một người lẻ loi từ bên ngoài đến lại càng sợ hãi. Cô không dám đem mạng nhỏ của mình đặt trong lòng bàn tay người khác, cho nên nhanh chóng cắt đứt cái suy nghĩ đó.

Nhưng bây giờ đã trở lại, vậy sẽ không giống trước nữa, lúc này con người ta vẫn còn đơn thuần, giản dị, chịu thương chịu khó, còn có mẹ và các anh ở bên cạnh, cô cũng có thêm tự tin, dựa dẫm.

Tiếng ngáy nhỏ của Tiết Minh Nguyệt vang lên trước tiên, sau đó ý thức Hạ Mộng cũng dần dần mơ hồ tiến vào mộng đẹp.

Hạ Tiêu lại không có ngủ được. Hắn gối đầu lên cánh tay, ánh mắt nhìn ở một chỗ, không biết suy nghĩ cái gì……

Ngày hôm sau, chờ lúc Hạ Mộng trợn tròn mắt tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại có một người là cô. Nghiêng tai lắng nghe một chút, trong phòng bếp, trong sân đều có tiếng động, cô nhanh chóng xoa tay, kéo chiếc áo khoác bông ở cuối chăn ra mặc lên người.

Mới sáng sớm, cho dù xảy ra hỏa hoạn thì nhiệt độ trong nhà cũng không quá cao, sau đó cột tóc lại rồi bắt đầu nhanh chóng gấp chăn bông.

Tiết Minh Nguyệt nghe thấy tiếng động trong phòng, mở cửa bước vào:

- Con gái, sao con không ngủ nữa? Dậy sớm làm gì?

- Mẹ, con ngủ đủ rồi. Hơn nữa không phải nói hôm nay nhà cô đến sao?

Hạ Mộng ngủ một đêm giường đất ấm, trên người cảm giác rất thoải mái, nhưng là cổ họng hơi khô, thanh âm cũng có chút khàn khàn.

- Nhà cô con tới thì cũng là ăn xong bữa sáng mới có thể qua đây.

Tiết Minh Nguyệt đem lạnh lẽo bàn tay của mình đặt xuống tấm đệm giường phía dưới giảm lạnh, rồi ngửa đầu quan tâm hỏi:

- Hiện tại đầu thế nào? Có khá hơn không?

- Tốt hơn nhiều rồi.

Hạ Mộng chú ý tới tay của mẹ bị lạnh đến đỏ hồng, liền đau lòng vội vàng buông chăn bông đang gấp xuống, đi qua giúp mẹ xoa tay:

- Mẹ, mẹ dùng nồi to bắc lên bếp để đun thêm nước nóng, đừng lúc nào cũng chỉ múc nước lạnh trong thùng lớn. Nước để một đêm có thể không lạnh sao?

Tiết Minh Nguyệt nhìn ra con gái nhỏ đau lòng cho mình, khóe mắt nếp nhăn đều chứa ý cười:

- Không có việc gì, mẹ da dày thịt béo, không sợ lạnh.

Hạ Mộng trong lòng tràn ngập chua xót, mẹ vì cái nhà này vất vả làm lụng, trả giá quá nhiều, về sau cô nhất định phải cố gắng để mẹ hưởng phúc.

Chờ Hạ Mộng thu thập xong giường đất, Đồng Đồng cũng được Mai Hồng Diệp ôm đến. Hạ Mộng vội lấy ra bao lì xì đỏ ngày hôm qua đã chuẩn bị cho cháu gái nhỏ. Mai Hồng Diệp cũng không thể không biết xấu hổ mở ra xem, trò chuyện một lúc liền lấy cớ đi tây phòng, lặng lẽ mở ra liền thấy bên trong hẳn một đồng tiền, khiến cô ta thay đổi thái độ với Hạ Mộng cô em chồng này, càng nhiệt tình hơn.