Chương 4: Tìиɧ ɖu͙©.

Chương 4: Tìиɧ ɖu͙©.

Bên tai Lars là tiếng nỉ non đứt quãng của cô gái, giờ phút này anh vô cùng hối hận vì đã bảo Cammy hóa về hình người, trước muốn cô hóa người là vì để không cần ôm cô như chăm thú cưng nữa, nhưng giờ xem ra, hình người càng phiến phức, thậm chí còn là phiền phức lớn! Cho dù là giọng nói êm ái hay trang phục đầy hơi thở của tuổi trẻ, đều có ảnh hưởng tăng mạnh hooc-môn sinh dục của giống đực. Anh đã không thể áp chế được cảm giác xa lạ đang được gợi lên trong cơ thể.

Tay... lặng lẽ leo lên người cô gái, cảm giác là lạ, mềm mềm, hơi cong tay, bóp lấy. Hầu kết giật giật, nhác thấy cái trán trơn bóng của cô gái, da thịt nhẵn nhụi ửng sáng dưới ánh đèn, trong đầu tự động mường tượng đến cảnh đẹp dưới tay. Trên tay lại bóp vào một chút, cảm giác càng thêm rõ ràng.

"Hức..." Cô nhỏ giọng nức nở, vì hai cánh hoa sâu trong hoa huyệt rốt cuộc thất thủ, đã mở miệng, bị đuôi thừa cơ chui vào, vừa đau vừa dễ chịu.

Lars cả kinh vì tiếng rên, lí trí quay lại. Buông tay xuống, thu đuôi về, không cần đi vào sâu như thế.

"Đủ chưa?" Anh hỏi với giọng khàn khàn.

Cô gái sa vào tìиɧ ɖu͙© không đáp lại, hoa huyệt vẫn kẹp lấy đuôi anh như cũ.

Đợt tìиɧ ɖu͙© thứ hai quả nhiên mãnh liệt hơn đợt đầu, cô đã cao trào mấy lần, nhưng vẫn chưa thoát được.

Đêm dài đằng đẵng, anh mở TV, cho to mức âm thanh để lấn tiếng rên của cô gái, mượn chương trình nhàm chán phân tán lực chú ý của mình. Cho đến khi thể lực của cô gái không thể gượng được, rơi vào mêm man, anh mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô gái lại trở về với dáng vẻ biết điều, anh ẵm cô đứng dậy, nhìn vết nước sậm màu trên sô pha, anh đoán chắc sau váy của cô hẳn đã ướt, và cả... qυầи ɭóŧ.

Ôm cô vào phòng, để cô nằm lên giường mình, cởi giày giúp cô. Trước khi đắp chăn, anh chần chừ mấy giây, nhưng nghĩ đến mình sẽ phụ trách cô, vậy thì phải có nghĩa vụ giúp cô thay quần áo, phòng sinh bệnh.

Cúi người, hai tay cấp tốc luồn vào đũng váy, cầm rìa qυầи ɭóŧ, kéo tuột xuống, không tránh khỏi chạm lên da thịt trắng mịn của cô. Sau đó, nhờ chăn che giấu, cởi váy giúp cô.

Trong phòng bật máy sưởi, trên tay anh cầm bọc váy và qυầи ɭóŧ của cô, tự hỏi. Anh không có quần thích hợp cho cô mặc, nhưng trong phòng ấm như vậy, để trần thân dưới chắc không sao. Quần áo ướt trên tay không vứt được, mai còn phải mặc. Vì thế, anh vào phóng tắm rửa sạch tay, cứ coi như là giặt... vải bình thường vậy.

Làm xong tất cả, anh cũng buồn ngủ, ngồi trong phòng khách, đợi đến khi cấp dưới gọi điện đến bảo đã mang thuốc ức chế đến, anh xuống tầng lấy, đón nắng sớm, mới cảm thấy rốt cuộc đêm dài đã qua. Mà cô gái nằm trên giường anh đang ngủ say, còn mơ thấy cả người trong lòng.