Chương 5: Cõi lòng.

Chương 5: Cõi lòng.

Cammy có cảm giác như mình đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại còn chưa nhớ mình đang ở đâu. Xốc chăn lên, vừa nhấc chân xuống giường, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau nhức, cô thấy được nửa người dưới trần trụi của mình, mặt đỏ lên, chợt nghĩ đến...

Tối qua, cái đuôi kia... ở trong cơ thể cô... tay của anh đặt trên ngực cô... Trong đầu Cammy xuất hiện một vài cảnh tượng.

Không thể nghĩ tiếp!

Cô tìm quần áo khắp nơi mới thấy váy và qυầи ɭóŧ được gấp gọn gàng đặt ở cuối giường, lấy mặc lên, phát hiện đồ khá sạch, đã được giặt rồi... Nháy mắt cô nghĩ đến gì đó, vì thế tới khi ra ngoài gặp Lars, Cammy không dám ngẩng mặt lên.

Hai người ngồi vào bàn ăn, chỉ có cô ăn sáng, anh đã ăn xong, đang xem báo chí. Ánh nắng chiếu vào từ phía sau anh, khiến cho toàn thân anh bao phủ trong ánh vàng, đẹp như tranh vẽ, cô vừa ăn vừa lén nhìn, dường như quên cả đau đớn dưới người.

Ăn xong bữa sáng, Lars đưa đồ cho cô, "Em đánh rơi ở bệnh viện."

Là túi của cô. Có thế Cammy mới nhớ hôm qua mình không về khách sạn, nhất định hướng dẫn viên đã phát điên lên rồi. Vội vàng lôi điện thoại ra, đã cạn pin từ bao giờ. Cắm sạc khởi động máy, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ hướng dẫn viên thì còn cả ba mẹ gọi đến, có vẻ như mọi chuyện đã vô cùng ầm ĩ!

Cô gọi cho ba mẹ trước, bảo mình chơi quá muộn nên tìm một khách sạn tùy ý trọ lại, ngủ quên không gọi cho hướng dẫn viên. Lars nghe thấy cô nói dối, nhìn lại, cảm nhận được ánh mắt của anh, Cammy nói lắp ba lắp bắp, suýt chút đã không giấu được. Cũng may bình thường ở nhà cô rất ngoan ngoãn, ba mẹ rất tin tưởng cô, dặn cô nhanh về rồi tắt máy.

Sau đó cô gọi cho hướng dẫn viên, nữ hướng dẫn viên nghe thấy giọng cô mà như sắp khóc, "Đại tiểu thư của tôi ơi, cô mau về đi."

Về bây giờ ư? Ban đầu dự định là hành trình năm ngày bốn đêm, giờ còn thừa hẳn ba ngày, vất vả lắm cô mới quen biết anh, làm sao có thể trở về ngay lúc này cơ chứ, "Ba ngày nữa tôi về được không, xin chị đó, em rất tốt, chị yên tâm, em sẽ không biến mất nữa đâu."

Hai cô gái van xin nhau qua điện thoại, Lars nghe được một lúc, không thể nghe nổi nữa, bèn ra dấu cô đưa điện thoại cho anh.

"Xin chào cô hướng dẫn viên, giờ Cammy đang ở nhà tôi, rất an toàn, ba ngày tới, tôi sẽ phụ trách sự an toàn của em ấy, ba ngày nữa, nhất định tôi sẽ đưa người bình an trở về, cô hãy yên tâm." Hướng dẫn viên du lịch nghe thấy một người đàn ông hứa hẹn đầy son sắt, đột nhiên sửng sốt, cảm thấy giọng nói này hơi quen quen, trong giọng nói của người đó đều toát ra vẻ không cho đối phương chen ngang, sau đó hồ đồ đồng ý với đối phương.

Lars tắt máy, trả điện thoại cho cô, vừa cầm vào tay, di động lại rung lên, cô nhìn màn hình, là anh trai, không dám nghe. Tai Khuyển tộc thính hơn Hồ tộc, cô nghe anh cũng sẽ nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, hơn nữa anh có quen với anh trai mình, rất dễ bị bại lộ thân phận.

"Không nghe hả?" Anh thấy cô dán mắt vào điện thoại, hỏi.

Hai người gặp nhau vốn theo cách thức đặc biệt, hình tượng phơi bày của cô trước mặt anh là hình tượng cô chưa bao giờ có, dựa theo trí nhớ còn sót lại, thậm chí có thể bị cho là truỵ lạc. Hơn nữa vừa rồi cô còn nói dối gia đình ngay trước mặt anh, chắc chắn ấn tượng về cô trong cảm nhận của anh là không tốt, giờ lại còn không nghe máy, thần thần bí bí, hình tượng sẽ càng xấu hơn... Cô nhắm mắt, ấn phím nghe, "Anh."

"My My, em không sao chứ?" Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ.

"Chị dâu ạ!" May quá, "Em không sao."

Cô nói mấy câu với chị dâu Ngải Lăng, anh Hermes đã đoạt lại điện thoại, giọng nói khó chịu vang lên, "Đến Khuyển tộc chơi vui không?"

Lars nghe tiếng lại nhìn Cammy, cô thật sự rất muốn tắt máy. Ngoài miệng vội vã trả lời dè dặt, "Cũng được ạ."

"Cũng được?" Hermes nhắc lại.

"Hơi chán ạ." Cô nói trái lương tâm. Một bên là sĩ quan Hồ tộc, trước mặt lại là Tướng quân Khuyển tộc, tâm trạng lúc này của cô như ngồi trên đống than vậy.

"Chán thì về sớm một chút." Ở đầu kia, chị dâu đang nói với anh trai, đừng có bắt nạt My My, cô nhân cơ hội nói, "Ba ngày nữa em sẽ về" rồi nhanh chóng tắt máy.

Lars nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của họ, chỉ cảm thấy giọng nam ở đầu bên kia hơi quen, còn chưa hỏi, Cammy đã liên thanh xin lỗi.

"Em xin lỗi, Khuyển tộc rất đáng để tới du lịch, em nói thật đấy, vừa rồi chỉ là em lừa anh trai..." Thích một người thì ngay cả nơi anh sinh hoạt cũng trở nên mê người, Cammy mới đến Khuyển tộc hai ngày đã thấy thích nơi đây.

"Không cần xin lỗi tôi, mỗi người đều có sở thích riêng của mình." Anh gấp tờ báo lại, "Mọi chuyện đã xử lý ổn cả rồi chứ?"

Cô gật đầu.

"Vậy bây giờ, chúng ta nói đến chuyện của cả hai đi." Anh khoanh tay đặt lên bàn, tư thế hơi ép người, Cammy cũng thẳng lưng, dáng ngồi nghiêm túc.

"Có bạn trai chưa?"

Cammy trừng lớn mắt, không dự đoán được anh sẽ hỏ chuyện này, vừa lắc đầu vừa nói: "Chưa ạ."

"Đính hôn?" Nếu là thành viên trong gia tộc lâu đời, vẫn sẽ tồn tại việc đính ước từ trước.

"Chưa ạ."

"Người trong lòng?"

Cammy trầm mặc, cô còn đắn đo có nên nói cho anh không, anh đã đoán được, "Có rồi?"

"Vâng."

Cammy tin tưởng mình không nhìn lầm, một chớp mắt đó, Lars hơi nhoẻn miệng cười. Sao anh lại thấy vui? Không chờ cô suy nghĩ, anh đã nói tiếp: "Tôi đã nói tôi sẽ phụ trách với em, đây là ở trên góc độ của tôi. Nhưng em còn nhỏ, cuộc sống ngày sau vô hạn phấn khích, em sẽ càng gặp được nhiều người, ừm, giờ em còn có người mình thích, nếu vì trách nhiệm mà tôi lại trói chặt em bằng hôn nhân, đối với em mà nói, rất bất công." Lars không lấy cớ, trực tiếp nói thẳng suy nghĩ của mình.

"Rất công bằng mà." Cô nhỏ giọng nói leo.

Lars chợt dừng, nhìn cô, "Không cần người trong lòng?"

Cô lắc đầu. Thật ra cô muốn nói, em chỉ thích anh. Nhưng mà không biết vì sao không dám mở miệng, chỉ lắc đầu. Thật kì lạ, cô có thể dũng cảm một mình chạy tới nơi anh sống, nhưng lại không thể mở miệng nói lên tiếng lòng mình.

"Không cần thật à?" Đương nhiên Lars nhìn ra Cammy lắc đầu không phải có ý không cần. Nhưng cô nhóc không mở miệng, anh bắt đầu hơi mệt vì khó khơi thông, liền trêu chọc cô.

"Không phải, không phải." Rốt cuộc cô sốt ruột mở miệng, không muốn ấn tượng về mình hỏng bét, vứt bỏ người trong lòng, là bất trung.

"Vậy thì em muốn thế nào?"

Anh đợi cô trả lời, như ở trên lớp học, giáo viên đợi cô trả lời câu hỏi, cô không trả lời được, ánh mắt của tất cả học sinh đều tập trung trên người cô, khiến người ta khó thả.

"Không muốn nói với tôi?"

"Là bí mật của em?"

Anh nhìn chằm chằm mắt cô, đoán từng bước, "Người đó tôi có quen?"

Cô ít sỏi đời, ánh mắt rất sạch sẽ, không che giấu được gì, anh chỉ cần đoán đúng, phản ứng của cô đã rất lớn.

"Hồ tộc? Khuyển tộc? Khuyển tộc." Phạm vi của anh ngày càng thu nhỏ.

"Gyor, Hades, Crook. . ." Anh nói ra một vài cái tên mà anh biết và tuổi tác na ná cô, ánh mắt cô càng ngày càng bình tĩnh, dường như chắc chắn anh sẽ không đoán được.

Anh dừng lại, người anh biết quá nhiều, cứ nói tiếp như thế cũng không phải cách, đưa tay xoa huyệt Thái Dương. Vốn anh cũng không cố ý tìm hiểu bí mật của cô, chỉ nghĩ nếu là người anh quen vậy thì có thể giúp cô một tay, bản thân sau này cũng có thể thoải mái một chút.

Trong chớp mắt, trong đầu anh bỗng nhớ đến tối qua lúc cô gọi tên mình, như tiếng chim oanh hót vậy. Anh cũng thuận miệng nói một câu: "Chẳng lẽ là tôi hả." Nói xong, chính anh cũng thấy hơi buồn cười, ngăn cách bởi chủng tộc, tuổi tác, sao cô có thể biết anh được.

Ai ngờ, gò má cô gái nhỏ bỗng chốc hồng lên, trong mắt cũng đầy vẻ hoảng hốt lo sợ.

Thời khắc này, Lars cảm thấy, một đêm chưa ngủ, đầu càng nặng trình trịch. Vốn vui sướиɠ vì tưởng cô gái nhỏ có người thích, giờ đã thành gánh nặng.

Bị phát hiện rồi.

Cammy vốn tưởng Lars sẽ không đoán được, dù sao người Khuyển tộc nhiều như vậy, ai ngờ quanh co một vòng đã bị anh đoán được. Xấu hổ vì bị vạch trần suy nghĩ, lo lắng sợ anh không thích mình... ào ạt xông tới.

Thời gian như bất động, hai người đều im lặng. Cô dán mắt vào cái bàn sẫm màu, không dám nhìn thẳng mặt anh. Cô sợ thấy anh vẻ mặt đau đầu, như người lớn bị trẻ em cố tình quấn lấy.

Ánh nắng vừa thịnh bất chợt bị mây che mất, phòng bếp bỗng chốc tối đi, không còn ấm áp.

Rốt cuộc anh mở miệng nói chuyện, "Em còn nhỏ, sau này sẽ còn gặp được nhiều người ưu tú hơn tôi, có lẽ em sẽ thích người đó, đến lúc đó ngoảnh lại nhớ đến đoạn tình cảm này, em sẽ phát hiện, đây căn bản không phải tình yêu, chỉ là một lần tâm lý quấy phá."

Anh không tin tình cảm của cô.

Cammy nghe được một nửa, trong lòng đã liền bắt đầu phủ nhận, chắc chắn cô sẽ không thích người khác, cũng chắc chắn không có ai ưu tú hơn anh, tình cảm cô dành cho anh chính là tình yêu.

"Đừng lắc đầu, rất nhiều việc đều không thể đoán trước, ai cũng không thể nói chính xác được." Anh đã thấy quá nhiều chuyện đời thất thường, sinh ly tử biệt, người tốt cũng chưa chắc đã được quả báo tốt, lẽ trời còn lộn xộn như thế, huống chi còn là lòng người, đó là một thứ không thể nắm giữ được.

"Không đâu." Cô nắm tay nhỏ giọng nói, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Đôi mắt sáng tỏ rõ ràng của cô gái cất chứa tình cảm, không che giấu chút nào, làm sao Lars có thể không nhận ra, nhưng anh vẫn khuyên tiếp, "Vậy thì, đợi em lớn hơn một chút, tâm trí cũng đủ chín chắn, khi đó, nếu em còn muốn ở bên tôi, chúng ta sẽ kết hôn."

Anh cho rằng, sự sùng bái của cô gái nhỏ sẽ biến mất theo thời gian, cho nên lợi dụng thời gian để hạ một nấc thang cho cuộc tranh chấp của hai người. Không thể phủ nhận, anh chính là người ích kỷ, không muốn lãng phí nhiều thời gian như thế trên người một cô gái nhỏ, phải dỗ dành, rất phiền phức. Trong lòng anh chỉ có trách nhiệm, anh muốn dành cả đời hiến dâng cho tộc đàn. Nếu cô nhóc này thích người khác, anh có thể tiếp tục cuộc sống đơn giản vốn có, coi trải nghiệm lần này thành một bài nhạc đệm trong đời người, rồi ai về đường nấy.

Nhưng những lời đó vào tai Cammy chính là --- anh nhượng bộ. Trong lòng mừng như điên, cô gật đầu, thầm nghĩ, mấy năm mà thôi, chắc chắn, cô sẽ không thay lòng.