Chương 3: Tỉnh táo.

Chương 3: Tỉnh táo.

Cammy đã tỉnh lại từ lâu, Lars cũng xác định chủ yếu trạng thái động dục của cô đã được giảm bớt tạm thời, quyết định bắt đầu nói vào chuyện chính.

"Chắc em nghe hiểu được tôi nói gì."

Cô gật đầu.

"Được, em nghe nhé, giờ không phải em đang mơ, tôi và em đều là người thật, chuyện xảy ra giữa chúng ta cũng là thật." Anh nhìn cô với ánh mắt dò hỏi cô có hiểu không, cô vuốt vuốt, gật đầu, giờ là hiện thật, cô bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh, là thật?! Cô vươn móng vuốt chạm lên cơ thể anh, ấm áp mà cứng rắn, đúng là rất chân thật

Anh nói tiếp: "Kỳ động dục của em đến, bệnh viện Khuyển tộc không có thuốc ức chế phù hợp với em, cho nên, tôi đã chiếm đoạt em." Anh không miêu tả một loạt chuyện xảy ra khi đưa cô đến bệnh viện, chỉ đơn giản ôm hết mọi việc lên người mình, cứ như người sai là anh.

"Kỳ động dục?" Tuy rằng từ "chiếm đoạt" khiến Cammy chấn động trong lòng, nhưng cô nghe không hiểu cái gì là "kỳ động dục", bèn hỏi anh.

Lars đoán ra đây là kỳ động dục đầu của cô, liền kiên nhẫn giải thích cho cô, thậm chí nói thẳng cái từ "chiếm đoạt" hơi hàm súc ra một ít, vì anh cảm thấy cô bé trong lòng sẽ không hiểu, việc này, vẫn nên nói rõ một chút thì tốt hơn.

Quả nhiên, sau khi nghe anh giải thích, cô liền không dám liếc anh lấy một lần, im lặng không nói chuyện, đây là phản ứng sau khi nghe hiểu.

"Em yên tâm, tôi sẽ phụ trách với em, đêm nay, em ở lại tạm nhà tôi, tôi sẽ bảo người suốt đêm tới bệnh viện Hồ tộc lấy thuốc ức chế về đây."

Cammy gật đầu, cô còn tưởng mình nằm mơ, không ngờ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hai người đã làm chuyện vợ chồng rồi. Tiến triển quá nhanh, nên cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Lars đặt cô lên ghế dựa, đứng dậy đi đến bờ hồ rửa đuôi của mình sau đó thu đuôi vào, lại rút mấy tấm giấy ướt, đi lại lau sạch cửa huyệt và lông quanh người cô. Tay anh đặt ở nơi riêng tư nhất của cô cách một tầng giấy mỏng manh, lại không có tìиɧ ɖu͙©, Cammy cũng không dám động đậy dù chỉ một chút, tùy ý để anh đυ.ng chạm, tim đập như sấm.

Khăn giấy dính nước ấm trở nên ấm áp chạm vào cửa huyệt cô, độ ấm có vẻ hơi thấp khiến cô không khỏi co rúm lại, anh cảm nhận được thế, bèn kêu cô nhịn một chút, đối xử như một binh sĩ. Cammy cũng ngoan ngoãn nghe lời, không tránh.

Lau thay cô xong, anh còn ngồi xổm xuống lau sạch các dấu vết dưới đất, tất cả đều được anh dọn dẹp sạch sẽ, hơn nửa xử lý rất hoàn hảo.

Ném giấy vào thùng rác, lại rửa tay lần nữa mới đi lại ôm lấy cô. Mở cửa, sải bước đi nhanh ra ngoài.

Không biết viện trưởng hay tin từ đâu, đón chào rất nhanh, cười cười, đưa họ ra khỏi cổng lớn bệnh viện.

Dọc theo đường đi, rất nhiều y tá nhìn anh và cô, cô nằm nghiêng, thấy rõ hết. Có ánh mắt yêu mến, cũng có người chỉ trỏ, còn anh, không nghe không nhìn, đi trên đường của mình. Cô thấy may vì giờ mình đang trong dạng cáo, nếu là dạng người, chắc cô sẽ không thể đối mặt với những ánh mắt đó. Cho nên càng thêm sùng bái anh, tự cao tự đại nhưng lại cũng không phải tự đại.

Ngồi vào trong xe, anh đặt cô sang bên. Hơi luyến tiếc rời khỏi cái ôm của anh, nhưng thấy anh lấy máy gọi điện thoại, cô liền nằm sấp một cách yên tĩnh.

Lars gọi điện thoại cho Hermes - đối thủ một mất một còn của mình, cũng là nhân viên cao nhất của quân đội Hồ tộc. Tuy hai người từ nhỏ đã bất hòa nhưng từ lúc ký hiệp nghị đến này, giao lưu giữa hai tộc sâu hơn, hai người bọn họ cũng trở nên tốt hơn vì phải liên hệ nhiều hơn.

"Hermes, tôi muốn mua một vài thứ ở chỗ anh với tư cách cá nhân."

Hermes cũng chính là anh trai Cammy, bất giác, cô vểnh tai nghe ngóng. Đầu bên kia điện thoại, anh trai cô nói với giọng cà lơ phất phơ như cũ: "Ồ, được chứ, mua gì?"

Hermes đang ôm vợ đẹp nằm trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của anh dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng bắt máy, sợ sẽ có chuyện xảy ra, dù vậy trên mặt vẫn không có cảm xúc gì.

"Thuốc ức chế của Hồ tộc." Giọng điệu của Lars cũng không thay đổi, nghiêm túc từ đầu đến cuối. Trái lại, Cammy nghe thấy lời đó, mặt như bị phỏng, anh mua vì cô.

"Anh mua thứ đó làm gì? Không phải bắt cóc người tộc tôi, giờ con tin đến kì động dục nên không còn cách gì giải quyết chứ?" Hermes dò xét.

"Khuyển tộc không đê tiện như vậy, chúng tôi không làm loại chuyện đó!"

Cammy nghe Lars nói rất kiên quyết, giống như lúc ký hiệp nghị năm năm trước, Hermes kích anh, anh cũng nghiêm túc nói ra lời sẽ bảo vệ tộc mình, thoáng chốc đã khiến cô kinh sợ.

Hermes nghe Lars nói thế, an tâm, nhiều năm là đối thủ của nhau, anh ta cũng biết tính của đối phương, làm gì nói đó. "Vậy được, cần bao nhiêu ống?"

"Tôi cần trước ba mươi ống, tôi cần gấp, sẽ có người đến lấy trong đêm nay."

"Gấp như vậy ư? Hay thật sự người của Hồ tộc đã xảy ra chuyện?" Khi Hermes hỏi những lời này, hoàn toàn không hay em gái mình mất tích, hướng dẫn viên du lịch đang cuống cuồng vì gọi không được cho Cammy, cũng đã báo trung tâm du lịch liên hệ với gia đình.

Đương nhiên Lars sẽ không nói cho nói với Hermes tình hình thực tế, chỉ bảo: "Là một du khách." Đây chỉ là một phần sự thật.

Cuối cùng, Hermes và Lars đều nhất trí để một người đi lại giao dịch hai bên, nhằm rút ngắn thời gian đi đường, để "du khách" được cứu trợ sớm hơn dự định, dù sao cũng là người Hồ tộc, nhưng tiền, Hermes vẫn không để lỗ dù một cọng lông.

Màn chắn trước xe dâng lên, tương đương với cô và anh cùng ở trong một không gian kín, đuôi của cô có thể chạm vào đùi anh, nhưng lại không dám chạm lên thật, sợ anh tức giận, dù sao nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống người bình dị gần gũi gì. Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ ngờ đến mình có thể cách anh gần đến thế. Dù chỉ nhìn anh thế này cô cũng đã thỏa mãn rồi. Cô co mình thành một viên tròn, đầu đuôi chạm nhau, mặt nhìn về chỗ anh. Trong tay anh cầm di động, nhưng không dùng, chỉ cầm, mắt nhìn ra phía trước. Cô tò mò anh đang nhìn gì, nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy bóng tối liên miên.

Xe vào đường hầm, ngay cả mặt anh cũng không thấy rõ, nhưng đúng lúc đó, giọng anh vang lên: "Có thể biến về hình người chưa?"

Anh nói không có chủ ngữ, cô sửng sốt một chút mới kịp phản ứng. Trực tiếp biến về hình người, lúc trước là do tham luyến cái ôm của anh nên mới duy trì mãi ở hình hồ ly.

"Có thể rồi." Khác với giọng ở hình cáo, giọng người càng êm ái, rõ ràng. Lars nghe thấy giọng khác, quay đầu nhìn cô. Đúng lúc xe chạy ra khỏi đường hầm, ánh sáng hắt vào đột ngột, tuy không quá sáng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của cô lúc này. Cammy ngồi khoanh chân ở một bên, hai tay nắm chặt làn váy, mở to mắt nhìn anh, bên trong phản chiếu ánh sáng bên ngoài, trong bóng tối, vô cùng chói lọi.

Cô hơi khẩn trương, lần đầu tiên tỉnh táo đối mặt với anh ở hình người, anh hoàn mỹ như thế.

Ánh sáng yếu ớt ẩn giấu vẻ mặt trẻ con của cô, lại không giấu được sự hồn nhiên trong ánh mắt, anh như nhìn ra gì đó, trong lòng thầm cười nhạo, họ chẳng qua chỉ mới gặp lần đầu, làm sao có thể có gì, chỉ là một cô bé con mà thôi.

"Em đừng sợ, tôi là Lars, sĩ quan Khuyển tộc."

Em biết, là Tướng quân trẻ nhất trong lịch sử. Trong lòng cô thầm đáp một câu, sau đó mới tự giới thiệu đáp lại, "Em là Cammy, là ... hồ ly bạc." Suýt chút cô đã nói thẳng bối cảnh của mình cho anh, may mà kịp sửa. Anh và anh trai là đối thủ một mất một còn, nếu cô nói ra, chắc chắn anh cũng chán ghét cô, nên phải giấu kĩ, nhất định phải!

"Mấy tuổi rồi?"

"Mười sáu tuổi." Cô luôn luôn không hài lòng với số tuổi của mình, sao không sinh sớm vài năm chứ? Anh đã sắp hai mươi tám, lúc anh hai mươi ba tuổi cô mới biết đến sự tồn tại của anh và những chiến tích anh, nhưng cô chỉ có thể tìm hiểu một xíu, không dám hỏi anh trai. Cũng oán mình quá nhỏ, không thể theo đuổi anh, lãng phí quá nhiều thời gian tốt.

Mười sáu tuổi là độ tuổi trưởng thành ở Hồ tộc, nhưng còn chưa đến tuổi tính chuyện kết hôn, tuổi anh và cô cách quá xa, hơn nữa, vấn đề chủng tộc giữa hai bên... Lars xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy mình nghĩ hơi xa, nếu cô gái nhà người ta không mến anh, anh nghĩ gì cũng là uổng phí. Cho nên, đầu tiên phải xác định cô gái nhỏ có đồng ý bên mình không đã.

Anh còn chưa kịp hỏi, đột nhiên góc áo bị túm chặt.

"Sao thế?"

"Em... em hơi khó chịu." Cũng không biết có phải do đối diện là người mình thích, tim cô liên tục hưng phấn, máu cũng chảy ào ạt, kết quả người lại nóng lên, cô nhịn một lát, thật sự không nhịn được nữa mới xin trợ giúp.

Lars bật đèn trong xe, xác nhận tình huống của cô. Dưới ánh đèn yếu ớt, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, tóc mai đều ướt nhẹp. Anh hỏi có phải cô thấy rất nóng, cô ra sức gật đầu. Xem ra, thời kỳ động dục của cô lại tiếp diễn. Xem ra, trước khi thuốc ức chế được vận chuyển đến, anh còn phải giúp cô một lần.

Giữa hai chân lại truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, cô thấy thẹn, nỗ lực kẹp chặt hai chân, sợ bị anh nhận ra.

"Kiên trì được không?"

Hai người đều không nói thẳng ra, nhưng đều ngầm hiểu.

Cô gật đầu, rồi gật đầu.

Anh cầm một bình nước, vặn mở nắp chai rồi đưa cho cô, "Uống một ít trước đã, sắp đến nhà rồi."

Nước ở nhiệt độ bình thường, trong những ngày đông thì hơi lạnh, cô vội vã uống vài ngụm, cố gắng áp cảm giác nóng đang lan tỏa trong cơ thể xuống, dán mặt lên bình nước để hạ nhiệt.

Từng phút từng giây đều là dày vò, cô bất an túm lấy ghế ngồi bằng da, hi vọng xe dừng nhanh một chút. Nhưng khi xe dừng thật, cô xuống xe lại phát hiện mình chỉ có thể đi từng bước nhỏ. Nhìn anh sải bước đến tòa nhà phía trước, trong lòng cô bỗng cảm thấy tủi thân, rất muốn khóc.

Lars đi lên cầu thang, phát hiện Cammy không theo kịp, xoay người tìm cô, mới phát hiện cô đứng đờ ra ở chỗ đuôi xe. Anh giật mình, đi qua nhanh chóng bế cô lên, tay cô tự nhiên vòng qua cổ anh.

Không giống ở trong lòng anh ở hình dáng hồ ly, trong hình dạng con người khi được anh ôm càng có cảm giác màu diệu. Cánh tay cứng rắn và mạnh mẽ xuyên qua đầu gối và lưng cô. Khoảng cách mặt cả hai rất gần, cô chỉ cần hơi hướng về phía trước, môi có thể chạm lên da anh.

Quản lý cao ốc vừa thấy anh đã nhanh chóng ra đón tiếp, anh đáp lại một câu.

Ngay lúc này, cô rời ánh mắt, sợ vẻ say đắm của mình bị người khác nhìn thấu.