Chương 28:

Chương 28:

Mấy người thức trắng cả đêm bàn bạc phải cứu Phong Dã thế nào.

Đào Tiên là con đường núi vô cùng bí ẩn và chật hẹp. Đường đi uốn lượn gập nghềnh, chỉ có thợ săn địa phương mới biết. Phong Dã phải dẫn theo mấy thợ săn dẫn đường cho quân. Giặc Kim không hề biết con đường này. Đây cũng là hy vọng lớn nhất để giải vây cho Phong Dã.

Một khi tuyết tan, bọn họ sẽ lập tức chia binh làm hai đường. Chính binh tấn công trực diện, thu hút càng nhiều địch rời vòng vây càng tốt. Kỳ binh thì lẻn vào Đào Tiên, trợ giúp Phong Dã rút quân theo đó. Trong ứng ngoài hợp như thế mới có thể cứu Phong Dã ra.

Mặc dù kế này cũng hung hiểm vạn phần, nhưng trước mắt đã không còn cách nào tốt hơn.

Yến Tư Không đứng ở trong sân, ngước nhìn lên trời, bất động hồi lâu.

Mãi đến khi Nguyên Nam Duật kéo y trở về: "Nhị ca, bên ngoài lạnh lắm, huynh mau vào nhà đi."

"Ta đang xem thiên tượng." Yến Tư Không chỉ vào mây trên đỉnh đầu: "Đêm qua ngũ diệu liên châu*, tỏa ánh tím nhạt. Nay mây chồng chất như núi, giăng kín như tơ..."

· Ngũ diệu liên châu: hiện tượng thiên văn hiếm gặp khi cả năm hành tinh Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong Thái Dương Hệ cùng nằm trên một đường thẳng - theo góc nhìn từ Trái Đất

Nguyên Nam Duật nghe mà đầu óc mơ màng:"Nhị ca, có nghĩa là sao vậy?"

Yến Tư Không quay đầu nhìn Nguyên Nam Duật, ánh mắt thâm trầm: "Ngũ diệu liên châu báo hiệu điềm lành lớn. Ánh tím là long khí, mặc dù mơ hồ nhưng hé lộ một tương lai rực rỡ, che lấp cả ánh sáng trăng sao. Đây là điềm báo tân quân trị vì."

Nguyên Nam Duật ngẩn người, sau đó kinh ngạc nói: "Lẽ nào là báo hiệu Lang vương sắp đăng cơ?"

Yến Tư Không lắc đầu: "Không xác định được." Ánh tím xuất hiện ở Tây Nam, đúng là hướng Phong Dã bị bao vây. Nhưng với tình hình trước mắt, sao Phong Dã đăng cơ được chứ? Huống hồ Phong Dã còn từng chính miệng hứa với y tuyệt đối không soán vị.

"Vậy, vậy mây thể hiện cái gì?"

"Loại mây này biểu trưng cho trời quang mây tạnh." Hai mắt Yến Tư Không lấp lánh: "Mặt trời ló rạng."

Nguyên Nam Duật vui mừng: "Mặt trời ló rạng tức là tuyết sắp tan, phải không Nhị ca? Tuyết sẽ tan sớm thôi!"

Yến Tư Không đáp: "Không biết tình hình Đào Tiên sao rồi. Kể cả có ánh nắng thì muốn tuyết tan cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Chúng ta phải liên tục phái trinh sát điều tra, rồi chớp thời cơ xuất binh!"

"Đệ hiểu." Nguyên Nam Duật nhớ lại hôm qua, có chút xấu hổ nói: "Nhị ca, hôm qua do đệ quá kích động, đệ tưởng..." Cậu mấp máy môi, sửa lời: "Tóm lại, huynh đa mưu túc trí nhất, đệ nên nghe huynh mới phải."

"Đệ tưởng, ta vì tư oán nên muốn mặc kệ Phong Dã phải không?" Yến Tư Không nói thay phần cậu.

Nguyên Nam Duật lúng túng trả lời: "Không đâu. Đệ, đệ biết huynh sẽ không làm vậy mà, chẳng qua..."

Yến Tư Không vỗ vai Nguyên Nam Duật, nhẹ nhàng nói: "Nếu hắn chết, Liêu Đông cũng sẽ diệt vong theo. Ta sẽ dốc toàn lực để cứu hắn."

Nguyên Nam Duật trầm mặc nhìn Yến Tư Không, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Đệ có lời gì thì cứ việc nói thẳng." Yến Tư Không thở dài: "Giữa huynh đệ chúng ta, giấu giếm nhau làm gì?"

"Nhị ca..." Nguyên Nam Duật lắc đầu, rầu rĩ nói: "Huynh nói huynh đệ chúng ta không cần phải che giấu, nhưng có một số việc, kỳ thực, đệ nhìn ra huynh có tâm sự, cũng giống như huynh nhìn ra đệ vậy. Chúng ta đều giấu giếm để không khiến nhau lo lắng mà thôi."

Trong lòng Yến Tư Không trăm mối cảm xúc ngổn ngang, y không đáp.

"Mấy năm qua, đệ luôn ở bên Phong Dã. Đệ thấy hắn ngày qua ngày đau khổ vì huynh, rồi lại thấy huynh đau khổ vì hắn. Đệ chỉ, không hiểu."

"...Không hiểu cái gì?"

"Không hiểu tại sao trong lòng hai người rõ ràng có đối phương mà lại cứ thích dằn vặt nhau mãi."

Trái tim Yến Tư Không như bị ai siết chặt, y hít sâu một hơi: "Đệ không rõ, thực ra ta cũng không rõ, nhưng...nó là vậy đấy."

Nguyên Nam Duật buồn bã rủ mắt: "Nhị ca, đệ hy vọng huynh sống tốt, hy vọng huynh hạnh phúc đủ đầy. Nếu huynh muốn đoàn tụ với vợ con, đệ sẽ giúp huynh thuyết phục Phong Dã. Nhưng nếu huynh không thể nào buông bỏ được Phong Dã..."

"Ta đã buông bỏ tất cả rồi." Giọng Yến Tư Không bình thản: "Đệ còn nhớ ngụ ý mà cha ta đặt tên cho ta không?"

"Tư không kiến xa, vô dục tắc cương."

"Tình và dục chỉ khiến con người ta trở nên thiển cận ít mưu, đầy rẫy sơ hở. Chỉ khi buông bỏ mới có thể vững vàng như đá." Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật: "Đệ nói đúng. Đối với ta, Phong Dã vẫn là người quan trọng trên đời. Nhưng ta chỉ hy vọng mình và hắn như 'cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ'."

Nguyên Nam Duật thở dài, khẽ gật đầu.

Yến Tư Không lại ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn trời xanh.

Nếu điềm lành đó thực sự ám chỉ Phong Dã thì giang sơn đổi họ có lẽ đã được trời định rồi.

----

Như dự đoán của Yến Tư Không, ngày hôm sau, bầu trời quang đãng, tuyết rơi dày đặc suốt mấy ngày qua tan chảy dưới ánh nắng mặt trời. Lúc tuyết tan quả thực lạnh cắt da cắt thịt.

Trinh sát Lương Tuệ Dũng phái đi liên tục mang tin báo về. Trong núi quá lạnh nên tuyết tan rất chậm. Đường Đào Tiên bây giờ, người đi bộ thì được chứ ngựa di chuyển sẽ khó khăn.

Lúc này, Phong Dã đã chịu đựng bốn ngày trong núi. Quân Kim đang chờ chực họ bụng đói cồn cào, tinh thần rệu rã để tiêu diệt gọn. Nhưng Yến Tư Không hiểu, Phong Dã dù chết cũng không bao giờ khuất phục, khả năng cao sẽ liều mạng phá vòng vây nếu còn chút sức lực cuối cùng.

Cho nên bọn họ chỉ có thể chờ tối đa một ngày nữa, bằng không Phong Dã sẽ sẵn sàng cá chết lưới rách.

Nguyên Nam Duật đã chỉnh xong quân chờ phân phó, chuẩn bị giao phong trực diện với Đóa Nhan vệ lần nữa. Lương Tuệ Dũng vẫn phải trấn thủ Quảng Ninh. Yến Tư Không thì đích thân dẫn binh đi cứu Phong Dã theo đường Đào Tiên. Y vẫn dịch dung trước mặt người khác, lấy thân phận mới mà Lương Tuệ Dũng cho y --- Tham tướng Mao Viễn. Các tướng lĩnh thuộc hạ ít nhiều băn khoăn về thân phận y, nhưng quân Phong gia tưởng y là quân của Liêu Đông, quân Liêu Đông lại tưởng y là quân của Phong Dã, cho nên ai cũng không tiện chất vấn, chỉ nghe theo mệnh lệnh.

Mòn mỏi chờ đợi một ngày trời, bọn họ xuất phát vào đêm khuya, đến núi Đại Ninh cách thành Quảng Ninh chưa đầy ba mươi dặm.

Trước khi xuất phát, Yến Tư Không đang định lên ngựa thì bị một lực mạnh kéo xuống đất. Y cúi đầu nhìn thì thấy Phong Hồn đang cắn áo lông của y.

"Hồn nhi?" Yến Tư Không sờ đầu nó: "Sao ngươi lại chạy ra khỏi phủ thế?"

Phong Hồn cắn chặt áo Yến Tư Không không chịu buông, miệng nó kêu ư ử.

"Ngươi...ngươi muốn đi cùng ta à?" Yến Tư Không nghĩ đến Phong Dã đã nhiều ngày không về, có lẽ Phong Hồn đang lo lắng, bèn trấn an: "Ta không dẫn ngươi theo được. Trận chiến này quá nguy hiểm, sợ rằng phải trèo đèo lội suối." Y đẩy miệng Phong Hồn: "Hồn nhi, mau buông ra đi."

Phong Hồn vẫn nhất quyết không buông. Đôi mắt sói màu xanh xám nhìn chòng chọc y, sắc bén vô cùng.

"Hồn nhi." Yến Tư Không vuốt lông nó, nghiêm mặt nói: "Ta biết ngươi lo cho hắn. Hắn bị quân địch bao vây, rất nguy hiểm. Bây giờ ta phải cứu hắn về. Ta nhất định sẽ dẫn hắn về."

Phong Hồn nhìn Yến Tư Không không chớp.

"Ta thề, ta nhất định sẽ dẫn hắn về." Yến Tư Không cũng nhìn chằm chằm vào mắt Phong Hồn: "Tin ta."

Phong Hồn thả ra, vẫn nhìn Yến như cũ.

Yến Tư Không xoay người lên ngựa, nhìn lại Phong Hồn, sau đó thúc ngựa, nhanh chóng rời đi.

Trước rạng sáng, Nguyên Nam Duật dẫn Phong Lang kỵ và hai vạn hỏa binh của Thiên Cơ doanh giao chiến với Đóa Nhan vệ dưới chân núi Đại Ninh. Cậu bắn pháo hoa ra tín hiệu, vừa để cho Phong Dã trong núi thấy, cũng vừa cho Yến Tư Không đang ngầm vượt Đào Tiên.

Đường Đào Tiên này không hổ là đường mật mà ngay cả dân bản địa cũng ít ai biết đến, đã quanh co chật hẹp lại hiểm trở. Lần đầu tiên trong đời Yến Tư Không thấy kiểu đường này. Có những đoạn hẹp đến mức chỉ vừa đủ cho một người và một ngựa đi qua. Nơi đây bị tuyết phủ kín, quả thực không có lối đi.

Theo kế hoạch ban đầu, nếu Phong Dã dụ Đóa Nhan vệ đến đường Đào Tiên thì có thể gϊếŧ kha khá địch. Nhưng sau khi Phong Dã phát hiện đường Đào Tiên bị chặn, hắn liền đổi thành lên núi, không để lộ đường Đào Tiên với Đóa Nhan vệ, là quyết định sáng suốt cực kỳ.

Trải qua ba ngày trời quang mây tạnh, tuyết đã tan hơn nửa, nhưng đường lầy lội, vẫn có chỗ không tiện thông hành. Yến Tư Không dẫn binh, vừa đi vừa đào, cuối cùng bọn họ cũng đào thông đường Đào Tiên trước bình minh. Vừa hay, trên trời rực sáng pháo hoa báo hiệu Nguyên Nam Duật và Đóa Nhan vệ khai chiến.

Yến Tư Không lập tức hạ lệnh tiến vào núi với tốc độ nhanh nhất để giúp Phong Dã phá vòng vây.

Bọn họ hành quân gấp gáp theo vị trí trinh sát báo, cuối cùng cũng thấy giặc Kim.

Bấy giờ phần lớn quân Kim, đặc biệt là Đóa Nhan vệ đều đang giao chiến với Phong Lang kỵ. Phong Dã dẫn quân xuống núi, cố gắng mở một đường máu, mà binh lực vẫn cách xa, mấy lần phá vòng vây không thành, lại bị ép trở về.

Yến Tư Không hạ lệnh, năm ngàn khinh kỵ nhào lên, phối hợp cùng Phong Dã tạo thế gọng kìm, tấn công vào điểm yếu của vòng vây, liều mạng chém gϊếŧ.

Trong thoáng chốc, tiếng hò gϊếŧ chấn động núi rừng, máu tươi vương vãi khắp nơi, tựa như đang nuôi dưỡng cho đại địa sắp sửa hồi sinh.

Quân Kim rất hoang mang đối với 'thần binh từ trên trời rơi xuống' này, song vẫn phản ứng rất nhanh. Chúng lập tức thổi còi sừng đặc biệt của Nữ Chân, triệu Đóa Nhan vệ về.

Bên phía Yến Tư Không cũng kèn cờ song hành, chỉ huy tướng sĩ bày trận gϊếŧ địch. Hai quân đánh nhau kịch liệt, khắp chiến trường lấp loáng kiếm ảnh đao quang, máu thịt tung tóe. Tiếng ngựa hý vang hòa cùng tiếng hét thảm của con người giống như Địa Ngục thét gào, khiến người ta sởn gai ốc.

Cuối cùng, nương núi thây biển máu mở đường, họ cũng tạo ra được một lỗ hổng giữa vòng vây. Trong đám loạn quân, Yến Tư Không vừa nhìn đã thấy ngay nam nhân mình khoác chiến bào đỏ như máu, tay múa trường thương, đang cưỡi trên lưng chiến mã rực lửa.

Phong Dã!