Chương 27:

Chương 27:

Phong Dã đi rồi, Yến Tư Không đứng lặng trong phòng một lúc lâu, mãi cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng va chạm với chân bàn.

Yến Tư Không định thần lại, quay đầu thì thấy Phong Hồn đang nhìn chăm chú y. Y lẩm bẩm: "Ta còn tưởng hôm nay phải đón xuân một mình chứ, quên mất còn có ngươi."

Phong Hồn nhìn thức ăn trên bàn, rồi lại nhìn Yến Tư Không.

Yến Tư Không cười: "Ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi."

Phong Hồn cũng không khách sáo. Nó dùng lưỡi quét một lượt, nửa đĩa rau xào thịt đã sạch bách.

Yến Tư Không trở lại bàn, tùy tiện cầm đũa gắp thức ăn vào miệng, nhưng lại chẳng cảm nhận được vị gì. Tâm trí y đã sớm theo Phong Dã và Nguyên Nam Duật rời khỏi Quảng Ninh, hòa cùng giá rét, gió tuyết và sát ý đẫm máu sắp xảy ra.

Người y lo lắng liệu có bình an trở về chăng? Cuộc gϊếŧ chóc triền miên này bao giờ mới kết thúc? Liệu đời này của y có được thấy một triều đại thái bình thịnh vượng mà y hằng mong mỏi không?

Những câu hỏi này không ai có thể giải đáp cho y. Y chỉ có thể ôm trái tim thấp thỏm, đau khổ đợi chờ.

Phong Hồn ăn rất ngon lành, chẳng mấy chốc đã quét sạch mấy đĩa thức ăn.

Yến Tư Không yên lặng nhìn Phong Hồn, cười nói: "Phong Dã bảo ngươi đã già. Cũng đúng thôi, ngươi sắp hai mươi tuổi rồi. Nhưng trông ngươi ăn khỏe như thế thì chứng tỏ vẫn còn khỏe lắm, phải không?"

Phong Hồn khẽ ngoe nguẩy cái đuôi.

"Trước kia ngươi rất thích đánh nhau với Túy Hồng, nhưng giờ Túy Hồng đang tuổi tráng niên." Yến Tư Không cầm khăn vải, lau miệng cho nó: "Ngươi không đánh lại được nó nữa đâu."

Phong Hồn lập tức nhổ nước bọt lên người Yến Tư Không.

Yến Tư Không bật cười: "Ngươi còn tỏ thái độ à? Cái tính xấu này với Phong..." Chợt y ý thức được mình nói gì, sắc mặt liền cứng nhắc.

Y buông khăn xuống, xoa đầu Phong Hồn, ngập ngừng: "May mà còn ngươi ở bên ta."

-----------------

Vừa qua giờ Sửu, Yến Tư Không liền dắt theo Phong Hồn, ngồi xe ngựa đến nha môn.

Y biết Lương Tuệ Dũng và những người khác bây giờ đều không ở nhà hưởng hạnh phúc đoàn viên, nhất định là đang lo lắng chờ đợi chiến báo ở nha môn. Tính toán thời gian thì khả năng cao Nguyên Nam Duật đang chiến đấu với quân Kim.

Lúc thấy Lương Tuệ Dũng, Yến Tư Không hỏi ngay: "Thành ta phòng thủ thế nào rồi?"

"Yên tâm đi, không dám lơ là một khắc." Lương Tuệ Dũng trả lời: "Đội của tướng quân Tào Soái cũng rời thành từ giờ Sửu để viện trợ cho Lang vương rồi."

Yến Tư Không khẽ gật đầu, sắc mặt bồn chồn ngồi ở một bên, chờ đợi cùng họ.

Mọi chuyện đều phát triển theo kế hoạch, nhưng vẫn không giúp họ đỡ sầu lo. Dù sao chiến trường thiên biến vạn hóa, nào có ai tính được vẹn toàn.

Trước bình minh, Nguyên Nam Duật trở về.

Hai vạn binh mã cậu dẫn theo cướp trại chỉ quay về một nửa, có thể phần nào thấy được trận chiến khốc liệt ra sao.

Yến Tư Không thấy Nguyên Nam Duật toàn thân máu me, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, thậm chí còn không dám nhìn.

Một tay Nguyên Nam Duật cởi mũ giáp, cậu vừa mở miệng chỉ thấy khí lạnh phả ra: "Lang vương có tin gì chưa?"

"Vẫn chưa." Lương Tuệ Dũng lo lắng nói: "Nam Duật, thương thế của ngươi..."

"Ta không bị thương. Xin Nhị ca và Lương tổng binh yên tâm." Nguyên Nam Duật dùng tay áo chùi sạch máu trên mặt, nói với Yến Tư Không: "Nhị ca, đây không phải máu của đệ."

Yến Tư Không nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, mới bước lên trước, vỗ vai Nguyên Nam Duật, giọng trầm thấp: "Trở về là được rồi. Mau báo quân tình cho Lương tổng binh đi."

Nguyên Nam Duật thuật lại ngọn ngành trận tập kích doanh.

Trác Lặc Thái đã đề phòng từ trước. Mặc dù cách bố trí phòng thủ của gã thua xa Phong Dã, lại thêm điều động phần lớn binh lực truy đuổi Lang vương cả đêm, nhưng lượng quân trong doanh vẫn gấp mấy lần Nguyên Nam Duật.

Tuy vậy, ít người thì linh hoạt, nhất là cướp trại lại càng không thể đông người. Nguyên Nam Duật chia binh ba đường, hai đội tập kích hai hướng Đông Nam, một đội mai phục trong núi, khiến Trác Lặc Thái sợ có phục binh nên không dám điều quân tùy tiện.

Trận này kéo dài suốt một đêm, đại doanh Trác Lặc Thái bị đánh cho gà bay chó sủa, hơn nữa lại sợ có phục binh trong núi nên không tiếp tục tăng binh đuổi theo Phong Dã. Cuối cùng, Nguyên Nam Duật quả bất địch chúng*, chớp lấy thời cơ rút quân.

· Quả bất địch chúng: yếu không địch được mạnh

"Không biết giặc Kim phái bao nhiêu binh truy đuổi Lang vương?" Lương Tuệ Dũng hỏi.

Nguyên Nam Duật trả lời: "Theo trinh sát thăm dò, ít nhất là sáu, bảy vạn. Đóa Nhan vệ là quân tiên phong."

"Sáu, bảy vạn." Yến Tư Không trầm giọng: "Gấp đôi binh mã hộ tống Lang vương."

"Chỉ cần Lang vương đi theo con đường chúng ta đã bàn bạc, dụ chúng vào núi, ta có thể vừa đánh trọng thương Đóa Nhan vệ, vừa lui được về Quảng Ninh theo đường Đào Tiên bí mật." Lương Tuệ Dũng nói: "Địa thế trong núi hiểm trở, dù quân địch đông cũng không phải sợ."

"Nhưng sao đến giờ vẫn chưa có tin gì." Nguyên Nam Duật nhấp nhổm.

Đang nói thì trinh sát Lương Tuệ Dũng phái trở về. Trinh sát đó vừa vào phòng liền quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy: "Tướng quân, không xong rồi!"

Lương Tuệ Dũng trợn tròn hai mắt: "Làm sao? Nói mau!"

Yến Tư Không và Nguyên Nam Duật tái mặt đi.

"Sau khi Lang vương dụ Đóa Nhan vệ vào núi, hai quân giao chiến kịch liệt, vừa đánh vừa lui. Vất vả mãi họ mới thoát khỏi Đóa Nhan vệ, định rút về Quảng Ninh theo đường Đào Tiên, lại chẳng ngờ, chẳng ngờ..."

"Nói!" Giọng Yến Tư Không trở lạnh.

"Trong núi bất ngờ tuyết lở, chặn mất đường Đào Tiên!"

Trong phòng bỗng lặng như tờ, trên mặt mọi người đều cắt không còn giọt máu!

Nghìn tính vạn tính không bằng trời tính. Sức người đứng trước mệnh trời quả thực chỉ là trò hề.

Tay giấu trong tay áo của Yến Tư Không thầm siết chặt, y trầm giọng nói: "Bây giờ tình hình Lang vương sao rồi?" Thực ra trong lòng y đã có đáp án, nhưng y vẫn ôm một tia hy vọng.

Trinh sát đau xót trả lời: "Lang vương buộc phải đưa binh lên cao, đã...bị quân Kim bao vây toàn toàn."

Yến Tư Không chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, trước mặt nhất thời trắng xóa.

Phong Dã bị bao vây.

Phảng phất có một giọng nói vang vọng trong lòng y lặp đi lặp lại câu này, khiến đầu y đau như búa bổ.

Nguyên Nam Duật lạnh lùng nói: "Tào Soái đâu!"

"Tào tướng quân xông phá từ bên ngoài, nhưng binh lực quá chênh lệch, không thể địch nổi, đành phải rút lui trước."

"Truyền lệnh ta, triệu Tào Soái lập tức về Quảng Ninh." Nguyên Nam Duật bật dậy. Tay nắm chuôi kiếm bởi vì dùng lực quá mạnh mà khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch: "Theo ta cứu Lang vương."

"Khoan đã." Đôi môi nhợt nhạt của Yến Tư Không bật ra hai chữ.

Nguyên Nam Duật nhìn Yến Tư Không, sốt ruột nói: "Đệ phải lập tức cứu ngay, Lang vương không biết có thể chịu đến khi nào."

"Giờ xuất binh chính là tự dâng quân mình cho giặc Kim đánh." Yến Tư Không trầm giọng: "Lương thực của họ còn đủ cho ba ngày nữa. Trước khi hết lương, quân Kim sẽ không tấn công thêm để tránh thương vong lớn, cho nên Lang vương tạm thời an toàn."

"Vậy sau ba ngày thì sao?" Nguyên Nam Duật nghiến răng: "Nếu không cứu ngay, Trác Lặc Thái sẽ phái nhiều binh mã hơn."

Lương Tuệ Dũng cũng nói: "Đúng đấy, giờ ta tiếp viện, phối hợp trong ngoài còn có thể mở một đường máu cho Lang vương. Đợi đến khi Trác Lặc Thái tăng binh rồi, lại càng khó để cứu Lang vương ra hơn."

"Hiện tại phái binh đột phá vòng vây, cho dù cứu được Lang vương ra thì chắc chắn quân ta cũng tổn thất nặng nề. Lúc đó lấy gì mà thủ Quảng Ninh? Hơn nữa, Trác Lặc Thái vẫn có khả năng nhân lúc Quảng Ninh phòng thủ lỏng lẻo để tập kích. Hiện tại bất kể ra sao...cũng không thể xuất binh." Yến Tư Không chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn ứ, cơ hồ thở không ra hơi.

Lương Tuệ Dũng vội la lên: "Vậy...theo ngươi, ta nên cứu Lang vương thế nào?"

Nguyên Nam Duật cũng nôn nóng nhìn Yến Tư Không.

"Muốn phá vòng vây dày đặc của Đóa Nhan vệ gần như không có khả năng. Người Kim chưa quen địa hình của Quảng Ninh nên sẽ không biết đường Đào Tiên tồn tại. Kế trước mắt là chờ tuyết tan rồi cứu hắn rút quân theo đường Đào Tiên."

Nguyên Nam Duật trợn mắt, không dám tin nói: "Cái gì? Chờ tuyết tan? Nhỡ tuyết không tan thì sao? Há lại thoái thác mệnh Lang vương cho trời?"

Yến Tư Không nói giọng khàn khàn: "Mạng chúng ta cũng do trời định đoạt. Nếu Lang vương chưa tận số thì sẽ thuận lợi thoát nạn thôi."

Nguyên Nam Duật lắc đầu, vẻ mặt rất phản đối, giọng cũng cất cao âm lượng: "Nhị ca, chúng ta không thể cứ chờ như vậy! Nếu tuyết không tan, Lang vương có thể sẽ chết!"

"Đệ tưởng ta không muốn cứu hắn à!" Yến Tư Không gầm lên, dùng đôi mắt hằn máu trừng Nguyên Nam Duật.

Nguyên Nam Duật giật mình.

Yến Tư Không hít sâu một hơi, giọng run rẩy: "Nếu...dốc toàn lực trong thành chỉ để cứu một mình hắn, đến khi Quảng Ninh vườn không nhà trống, quân Kim vây thành, chúng ta phải giải thích với bách tính Liêu Đông làm sao?"

Lương Tuệ Dũng chống một tay lên trán, thở dài nặng nề.

Nguyên Nam Duật mím chặt môi, trong mắt cực kỳ đấu tranh.

Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật, mệt mỏi nói: "Nghe Nhị ca, phải đợi tuyết tan. Muốn cứu hắn, chỉ có thể đi đường Đào Tiên."

Nguyên Nam Duật chậm rãi lui về sau, toàn bộ sức lực trong người như thể rút cạn trong nháy mắt. Cậu ngồi thừ trên ghế, vẻ mặt chán chường.

Lương Tuệ Dũng thấp giọng hỏi: "Nhưng tuyết...sẽ tan chứ?"

"Đầu xuân, kiểu gì cũng tan." Yến Tư Không nghĩ tới Phong Dã lúc này bị vây trong núi, ăn đói mặc rét, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc mà lòng thắt lại.

Nhưng y nhất định phải bình tĩnh.

Phong Dã chắc chắn đang chờ y tới cứu.

Y cũng chắc chắn sẽ giải cứu Phong Dã, bảo vệ Quảng Ninh.

Chương 28: