Chương 9

Khi Khương Ninh lên lầu, Khương Phàm đã sụt sịt mũi và hoảng sợ quay lưng lại.

Khương Ninh cảm thấy buồn cười, cố ý nói: "Chị suýt chút nữa vì một tiểu tử nào đó mà gãy chân, tiểu tử kia đến nhìn chị một cái cũng không thèm nhìn."

Khương Phàm nắm góc áo và lúng túng quay lại.

Khương Ninh thấy anh muốn nói lại thôi, liền nói: "Không cần nói lời cảm ơn, về sau em cố gắng học tập chăm chỉ, được nhận vào Đại học Thanh Hoa là xem như báo đáp chị rồi."

Lại là Đại học Thanh Hoa, trước mắt Khương Phàm tối sầm, đầu óc mông lung khi bản thân còn không đọc nổi ba quyển sách, Khương Ninh không phải là đang nằm mơ sao? Hắn hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Ai nói em muốn báo đáp chị, chị là chị của em, đây là việc chị nên làm."

Ở kiếp trước, Khương Phàm hoàn toàn không nói chuyện với gia đình, suốt ngày vứt cặp sách ra ngoài chơi game với nhóm bạn, vậy mà bây giờ anh lại đang làm nũng với cô, trong lòng Khương Ninh không khỏi có một chút vui mừng.

“Thế này đi.” Khương Phàm giống như tráng sĩ tự chặt tay: “Vì chị, sau này em sẽ không hòa hợp với anh rể tương lai, cuối tuần này em còn có thể tác hợp cho hai người đi bể bơi.”

“Anh rể cái đầu em.” Tưởng Ninh suýt chút nữa tức nghẹn: “Còn gọi như vậy nữa, chị sẽ đánh gãy chân em.”

...Đợi đã, cách nói đánh gãy chân này có vẻ hơi quen thuộc, hình như cô đã nghe qua ở đâu đó.

Lần trước Khương Ninh nói như vậy, Khương Phàm cũng không mấy coi trọng, anh cho rằng cô lại bị Hứa Minh Dực ức hϊếp, nói lời tức giận, cả Hồ Đồng đều biết cô đã bám theo Hứa Minh Dực gần mười năm.

Nhưng lần này.

Anh ngạc nhiên nhìn Khương Ninh, chị anh anh hiểu. Tại sao anh cảm thấy Khương Ninh không phải đang nói đùa mà là thật sự phản cảm?

Khương Phàm còn chưa hồi tỉnh.

Khương Ninh đã nói: "Nhưng đúng là em có thể giúp chị một việc."

Khương Phàm là vua của những đứa trẻ trong Hồ Đồng, nhờ anh ấy tìm một vài đứa trẻ để giúp đỡ sẽ hiệu quả hơn nhiều.



Hứa Minh Dực ở bên đây đợi cả đêm, cũng không thấy bóng dáng Khương Ninh đâu, ngược lại là rất nhiều người kéo đến ăn chực.

Anh ấy nổi tiếng, gia đình giàu có và anh ấy rất được yêu thích trong trường học, ngay cả những người không được anh ấy mời cũng sẵn sàng đến để chúc mừng anh ấy bằng chi phí của mình.

Hứa Minh Dực ban đầu tỏ ra thờ ơ, tự làm mình phân tâm với việc trò chuyện với Chung Tòng Sương, người đã đến gặp anh ấy, về chủ đề thi đấu ngày hôm kia, càng về sau anh ấy càng liên tiếp nhìn về phía cửa phòng riêng, lông mày càng ngày càng nhíu lại.

Tư Hướng Minh có thể cảm thấy rõ ràng rằng áp suất không khí xung quanh của hắn càng ngày càng thấp.

“Mấy giờ rồi?” Hứa Minh Dực hỏi.

Tư Hướng Minh nói: "Bây giờ là tám giờ và Đàm Bằng Hưng nói rằng lát nữa sẽ đi hát, cậu có đi không?"

Hứa Minh Dực nói: "Cậu dùng di động gọi điện thoại cho Khương Ninh đi."

"Cậu gọi cô ấy làm gì?" Tư Hướng Minh sửng sốt: "Cậu cần tìm cô ấy?"

Hứa Minh Dực cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

Dù có Khương Ninh chiến tranh lạnh với anh hay mặc kệ anh, anh cũng không cần quan tâm, anh ta có rất nhiều bạn bè, từ nhỏ đến lớn không tới 20 người bạn, thì cũng có hơn mười người bạn, thiếu một Khương Ninh cũng chẳng là gì.

Nhưng một tâm tình anh đã không thể giải thích được trong vài ngày qua, như thể món đồ chơi đi cùng anh ấy từ khi còn nhỏ đã biến mất mà không hề báo trước.

Anh đi tham gia thi đấu, Khương Ninh không đến tiễn anh, điều này khiến cho trình tự mà anh đã quen hơn mười năm đột nhiên bị đứt.

Lúc chơi bóng rổ, không có Khương Ninh huyên thuyên bên tai, giống như là thiếu đi lời thoại thuyết minh vậy.

Hứa Minh Dực tự nói với mình rằng sở dĩ anh ấy khó chịu vì một chuyện vặt vãnh như vậy là bởi vì Khương Ninh là một cái đuôi đã theo anh ấy từ khi anh ấy mặc quần hở đáy, mà con người hắn tương đối trọng tình cảm.

Bất cứ ai bị bạn tốt nhiều năm phớt lờ, đều sẽ có phản ứng giống như anh ta.

Vì vậy... Chuyện này rất bình thường.

"Đúng, có việc tìm cô ấy, cậu có thể gọi điện thoại di động cho cô ấy. Đừng nhắc đến tớ, chỉ cần hỏi cô ấy tại sao tối nay không đến tiệc mừng của Hứa Minh Dực." Hứa Minh Dực lạnh lùng nói.

Tư Hướng Minh lúng túng, anh luôn cho rằng Hứa Minh Dực rất phiền Khương Ninh bám theo hắn, nhưng hiện tại xem ra... Hình như không phải như vậy?

Anh vốn định trêu chọc vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Minh Dực, anh lại nuốt xuống.

Tư Hướng Minh ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra và gọi cho Khương Ninh.

Hứa Minh Dực nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động không chớp mắt.

Khoảng ba giây sau, cuộc gọi vang lên.

"Khương—" Tư Hướng Minh vừa định mở miệng.

Điện thoại đã bị cúp.

Cúp rồi...

Tư Hướng Minh xấu hổ nhìn Hứa Minh Dực: "Khương Ninh sao vậy nhỉ, cô ấy không nghe điện thoại của tớ."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hứa Minh Dực sắc mặt đen như đáy nồi.

Để làm dịu bầu không khí, Tư Hướng Minh nói với Hứa Minh Dực: "Có khi nào cô ấy không thấy tin tức trong nhóm? Tớ nghe nói hai ngày nay cô ấy đang lo chuyện Khương Phàm chuyển trường.”

Điều này không phải là không thể, Khương Ninh trước giờ rất dễ sơ ý.

Nghe vậy, vẻ mặt Hứa Minh Dực dịu lại.

Tuy nhiên, ở một bên khác, Đàm Bằng Hưng đã nghe thấy những gì hai người nói và theo bản năng tiếp lời: "Không thể nào, tớ đã đăng nó trên tường và hỏi xem còn ai sẽ đến, cô ấy còn cho tớ một like nữa mà."

Tư Hướng Minh: "..."

Lại nhìn sắc mặt Hứa Minh Dực, còn xấu hơn cả khi đội bóng rổ của trường khác đến khıêυ khí©h anh.

Tư Hướng Minh vừa muốn nói cái gì, Hứa Minh Dực cầm lấy áo khoác, đen mặt sải bước rời đi: "Tớ thanh toán xong rồi, các cậu cứ thong thả."

Tư Hướng Minh không thể không quay đầu lại và lườm Đàm Bằng Hưng: "Đúng là thừa lời mà."

"Đâu," Đàm Bằng Hưng bối rối, " Cậu ấy làm gì vậy? Khương Ninh không đến, không khí không phải là hài hòa hơn sao? Nhìn mọi người chơi vui vẻ kìa. Chung Tòng Sương cũng tới, tớ cứ nghĩ cậu ấy sẽ đưa Chung Tòng Sương về.”

Chung Tòng Sương không sống ở khu trung tâm thành phố và địa chỉ nhà cô cũng tương đối xa.

Khi mới từ trường khác chuyển đến, cô đi giày vải màu xanh lam, mặc áo len kẻ sọc đỏ, là một học sinh nghèo khó tránh khỏi việc bị lũ trẻ con nhà khá giả Hằng Sở nhìn chằm chằm. Hứa Minh Dực tùy ý như ánh mặt trời, không thích cái kiểu phân biệt gia cảnh, vì vậy đánh cho người khi dễ cô một trận, tiện tay giúp Chung Tòng Sương rất nhiều lần..

Với sự giúp đỡ của anh ấy, Chung Tòng Sương dần dần hòa nhập với tập thể, có sự thay đổi rất lớn trong hai năm qua, không còn có vẻ xuất thân trong hoàn cảnh nghèo khó.

Cô dần dần bắt đầu tham gia nhiều hoạt động trong lớp, bao gồm cả cuộc tuyển chọn cờ vây quốc gia và các cuộc thi ở nhiều môn học khác nhau. Và bởi vì cô ấy rất ngoan cường, cô ấy dần dần theo kịp bước chân của Hứa Minh Dực và tỏa sáng một cách xuất sắc.

Hai người vừa là đối thủ, vừa là bạn bè, sánh vai với nhau như ánh sáng và bóng tối.

Nhiều người trong lớp cảm thấy rằng cô và Hứa Minh Dực là một cặp trời sinh.

Bao gồm cả vài phút trước, Hồ Kỳ Kỳ còn đang làm khó Chung Tòng Sương, nói thầm với người bên cạnh: "Thực sự nghĩ rằng điểm cao là giỏi, là có thể sánh đôi với Hứa Minh Dực à."

Khi lời này lọt vào tai Chung Tòng Sương, Chung Tòng Sương chỉ cười hào phóng: “Tớ và Hứa Minh Dực chỉ là ủy viên ban học tập và lớp trưởng, chẳng qua là vì thi đấu nên mới tiếp xúc nhiều hơn với nhau, lúc còn đi học tớ chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương."

Khi Hồ Kỳ Kỳ nhìn thấy cô ấy giả bộ như vậy, liền tức giận, trong lòng tự nhủ còn không bằng Khương Ninh giương nanh múa vuốt, thành tích từ dưới đếm lên

Tuy nhiên, cô ấy không coi Khương Ninh là tình địch, trong mắt Hồ Kỳ Kỳ, Chung Tòng Sương có tính cạnh tranh cao hơn.

Ai cũng biết Hứa Minh Dực đánh giá cao những cô gái có điểm số xuất sắc và có đầu óc.

Khương Ninh xinh, nhưng điểm của cô ấy rất tệ, Hứa Minh Dực trước đó đã dạy thêm cho cô ấy cũng không vực dậy nổi. Huống chi, quen nhau nhiều năm như vậy, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Hứa Minh Dực hẳn là chỉ coi cô là em gái.

Ngược lại, các nữ sinh lớp một không chịu nổi Chung Tòng Sương bị bắt nạt nên đã mắng Hồ Kỳ Kỳ: "Cậu học lớp khác thì sao, cũng tới ăn chực đấy thôi.”

Hồ Kỳ Kỳ tức giận, cô và Tư Hướng Minh là bạn nối khố, Tư Hướng Minh và Hứa Minh Dực là bạn tốt, tính đi tính lại, dù sao cô cũng quen Hứa Minh Dực lâu hơn Chung Tòng Sương. Vậy mà dám nói rằng cô đến ăn chực?

Cô gái kia lại dương dương đắc ý nói: "Lát nữa Hứa Minh Dực còn phải đưa Chung Tòng Sương về.

Kết quả nói xong lời này, cửa phòng bị mở ra, Hứa Minh Dực cũng không biết xảy ra chuyện gì, rời đi sớm mà không thèm chào hỏi.

Tất cả mọi người ở đây: "......"

Các cô gái bên Chung Tòng Sương có chút xấu hổ, nhưng Hồ Kỳ Kỳ lại vui vẻ cười: "Có người đúng là khoác lác, không ngại nổ đến tận trời."



Hứa Minh Dực cầm áo khoác đi ra ngoài, định hứng chút gió lạnh, thổi đi cảm giác nóng nảy trong lòng.

Kết quả là vừa ra khỏi khách sạn, anh đã nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc ở con đường đối diện.

Không phải Khương Ninh thì là ai?

Cô ấy dường như đang nói điều gì đó với Khương Phàm và một số người bạn của Khương Phàm.

...Vậy là, cô thực sự đến đây, nhưng lại không vào.

Hứa Minh Dực nhìn về phía đó, sự khô khan và không vui trong lòng tiêu tán đi một chút.

Khi anh đang nhìn sang bên đó, Khương Ninh cũng tình cờ nhìn sang.

Khương Ninh sửng sốt, tại sao Hứa Minh Dực lại ở đây?

Sau đó, cô nhớ rằng tối nay dường như là bữa tiệc ăn mừng của anh ấy.

Nhưng Hứa Minh Dực mím môi, quyết định xuống nước trước, chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh không thể giải thích này.

Dù sao hắn cũng là con trai, nên rộng lượng hơn, mở lời trước Khương Ninh.

Nghĩ đến đây, anh ta ủ rũ mặt mày, chủ động đi đến đó.



Nhưng mà Khương Ninh sau khi liếc nhìn hắn liền nhìn đi chỗ khác.

Hứa Minh Dực: ? ? ?

Hắn còn chưa kịp phản ứng, Chung Tòng Sương vội vàng từ trong khách sạn đuổi tới, từ phía sau nắm lấy ống tay áo Hứa Minh Dực: "Hứa Minh Dực, xảy ra chuyện gì?"

Chung Tòng Sương không biết tại sao Hứa Minh Dực lại bỏ đi khi chưa ăn xong.

Đàm Bằng Hưng và những người khác đã nói rằng Hứa Minh Dực sẽ đưa cô ấy về sau khi tiệc mừng kết thúc và Chung Tòng Sương cũng nghĩ như vậy. Nhưng ai ngờ Hứa Minh Dực sắc mặt khó coi rời đi sớm, không nói một lời.

Bầu không khí trong phòng cũng trở nên khó xử vì điều này.

Chung Tòng Sương nghĩ có lẽ trong nhà anh có chuyện gì, có chút lo lắng, không kịp cầm cặp sách đuổi theo.

Giờ phút này, Hứa Minh Dực cách Khương Ninh chỉ có mười bước, ánh đèn trước cửa hàng chiếu sáng hắn và Chung Tòng Sương, tay Chung Tòng Sương cũng sáng chói giật giật ống tay áo của hắn.

Tầm mắt Khương Ninh rơi xuống.

Gần như vô thức, Hứa Minh Dực lập tức nhìn về phía Khương Ninh, đồng thời cố gắng hất tay Chung Tòng Sương ra.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Khương Ninh đã vô cảm quay đi.

Cô làm như không thấy, trực tiếp kéo Khương Phàm đang nhìn mình đi một mạch.

Hứa Minh Dực: "..."

Hứa Minh Dực nhanh chóng đẩy Chung Tòng Sương ra, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Khương Ninh.

Hứa Minh Dực rất hiểu Khương Ninh, khi cô ấy nhìn thấy việc này trước đây, cho dù Hồ San San cách anh một trượng, cô cũng phải xông lên tìm hiểu.

Nhưng vẻ mặt thản nhiên quay mặt đi của cô ấy vừa rồi rõ ràng là… Không quan tâm.

*

Lúc này, Yến Nhất Tạ đang ngồi trong sân, trên người khoác một cái áo khoác và cầm điện thoại di động trên tay. Như đang chờ đợi một điều gì đó, lại như điềm nhiên không có việc gì, chỉ buồn chán nhìn lên vầng trăng.

Mùa hè sắp kết thúc, trong đình viện không thể nói là thoải mái, dưới tàng cây mặc dù đốt đàn hương, cũng thỉnh thoảng có côn trùng bay tới, nhưng quản gia đã chú ý tới, gần đây thiếu gia gần đây thường xuyên ở chỗ này chờ đợi.

Hắn không biết tại sao đêm nay đến giờ này rồi mà thiếu gia còn chưa ngủ, liền ôm chăn đi ra nhắc nhở, “Đã khuya rồi, đêm nhiều sương, cậu vẫn chưa nghỉ ngơi sao? "

Yến Nhất Tạ nói: "Đã chuẩn bị bữa khuya chưa?"

Quản gia sửng sốt: "Bữa khuya, cậu chưa từng ăn khuya."

Vì lý do thể chất, Yến Nhất Tạ làm việc, nghỉ ngơi và ăn kiêng rất đều đặn, ngày qua ngày giống như một công cụ chính xác.

Yến Nhất Tạ quay mặt đi: "Chuẩn bị đi, ta đột nhiên muốn ăn."

Quản gia phát hiện có điều không ổn, hỏi: "Thiếu gia muốn ăn cái gì?"

Yến Nhất Tạ lạnh lùng bắt đầu liệt kê tên các món ăn như một người máy vô cảm: "Bánh trôi, thịt heo xào măng tây, nấm thông, mỗi thứ một ít."

Quản gia cười mà như không cười: "Buổi tối ăn nhiều như vậy không tốt cho sức khỏe."

Yến Nhất Tạ nhíu mày, lườm ông một cái: "Ông cười cái gì?"

Quản gia vội vàng nén cười: "Tôi không cười."

Quản gia đi vào chuẩn bị bữa tối, Yến Nhất Tạ tiếp tục ngồi ở trong viện, liếc nhìn thời gian, đã mười giờ.

Một lúc sau, hắn lại nhìn thời gian, đã mười giờ mười phút tối.

Một lúc sau, lại nhìn, đã mười giờ rưỡi.

Yến Nhất Tạ cau mày, mở lại hộp thư SMS và xem.

Tin nhắn đầu tiên nằm trong hộp thư trống rỗng, đầu bên kia gửi đến: "9:30 tối cậu đã ngủ chưa? Tớ có thể qua đó cho cậu xem một thứ hay ho không."

Hay ho? Yến Nhất Tạ thầm nghĩ, nếu lần này lại là một con nhện, hắn sẽ đánh gãy chân cô ấy.

Hoặc có lẽ cô ấy chỉ quên sau khi gửi tin nhắn văn bản và sẽ không đến vào ban đêm.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Yến Nhất Tạ vẫn lạnh lùng ngồi trong sân, ánh trăng rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của hắn, phảng phất như có một tầng sương ngưng tụ ở trên.

Đúng lúc này, ngoài sân biệt thự truyền đến một vài tiếng động, một bóng người quen thuộc cầm đèn pin chiếu qua hàng rào chạm trổ chạy tới. Vừa chạy vừa hô to về phía hắn: "Yến Nhất Tạ, nhìn kìa.."

Yến Nhất Tạ điều chỉnh biểu cảm của mình và nhìn về phía đó một cách lạnh lùng.

Hắn nhất thời ngẩn ra.

Một đàn đom đóm từ từ bay ra khỏi chiếc cặp sách trong vòng tay Khương Ninh.

Những con đom đóm xanh như những chấm sao vào cuối mùa hè có chút ẩm thấp, thắp sáng đôi mắt tựa như vầng trăng lưỡi liềm của Khương Ninh. Cô vừa chạy, vừa mang theo ánh sáng hướng về phía hắn.