Chương 8

Khương Ninh nói rằng cô ấy sẽ chuyển trường cho Khương Phàm, nhưng không ai trong gia đình coi trọng lời của cô.

Đứa nhỏ mười bốn tuổi này cho rằng ngay khi vừa ra trường, có thể nghiêm túc đi học, học phụ đạo rất tốt!

Và mặc dù Khương Phàm đã hứa với chị gái mình sẽ thay đổi quyết định và chăm chỉ học tập, nhưng khi anh nghĩ rằng mấu chốt để chuyển trường không phải là điểm của mình mà là thủ tục phức tạp, vậy thì anh cố gắng cải thiện điểm để làm gì? Anh suy sụp và lại có cớ để tiếp tục đi tiệm net chơi game với mấy học sinh kém trong lớp.

Khương Ninh vừa thấy mấy người đang đi với Khương Phàm thực ra là lũ côn đồ nhỏ đã kéo Khương Phàm đến trường cấp ba ở kiếp trước của cô, cô liền đau đầu, kết cục bi thảm khi Khương Phàm vào tù giống như dao găm lăng trì tâm trí của cô.

Vấn đề chuyển trường phải nhanh chóng được đưa vào chương trình nghị sự.

Ngày hôm sau tan học, Khương Ninh đội mũ nhỏ che nắng, ngồi lên phà, cầm địa chỉ thầy Vương đưa cho cô đi tìm Âu Dương Bác.

Cô không biết có thể gặp được Âu Dương Bác hay không, sau khi gặp được Âu Dương Bác, cô càng không biết có thể để anh ký thủ tục chuyển nhượng cho cô hay không.

Nhưng dù thế nào, còn nước là còn tát, cô không thể ngồi yên như kiếp trước được.

Thời tiết có chút oi bức và cô ấy hơi say sóng khi xuống phà.

Tiểu khu cũ của Âu Dương Bác tọa lạc ở một nơi rất hẻo lánh và yên tĩnh, sau khi Khương Ninh bắt xe buýt xuống, đi bộ gần nửa tiếng.

Nếu là Khương Ninh kiếp trước, hiện tại đã không chịu nổi đi về rồi.

Nhưng Khương Ninh sau khi sống lại không yếu ớt như vậy.

Cô lấy trong ví ra một ít tiền lẻ, mua một chai nước đá ở quầy bán đồ vặt trước cửa tiểu khu, dùng nước đá dán lên khuôn mặt khô nóng của mình, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Khương Ninh nhớ tới Âu Dương Bác mấy năm trước khi ra nước ngoài, vì phải chăm sóc con trai bệnh nặng, tài chính khó khăn, không có khả năng mua xe nên vẫn đi xe đạp.

Nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy có người đạp xe đến.

Khương Ninh không khỏi tự hỏi nếu cứ tiếp tục đợi ở đây thì có thể đợi được người hay không.

Thấy cô bé bán tuổi ôm cặp đi học nhìn xung quanh như đang tìm ai, bác bảo vệ lo lắng cho cô bé là đứa trẻ nhà ai đi lạc nên nhịn không được cầm quạt hương bồ đi ra: "Cô bé, cháu đang đợi ai à?"

Khương Ninh phát hiện ra ưu điểm của tuổi mười bốn, đó là bạn hoàn toàn có thể nhờ người lớn giúp đỡ nếu không làm được.

Cô dùng đôi mắt đen láy liếc nhìn bác bảo vệ, lập tức lộ ra vài phần hoảng sợ và ủy khuất, nói với bác bảo vệ: "Cháu tới đây để tìm thầy Âu Dương Bác, thầy của cháu là bạn của thầy ấy, bảo cháu tan học đưa một phần tài liệu cho thầy ấy."

Nói xong, Khương Ninh vỗ vỗ cặp sách của mình, đưa một góc giấy kiểm tra cho bác bảo vệ.

“Cháu nên nói sớm chứ, cháu vào đi.” Bác bảo vệ không chút cảnh giác nhìn cô gái nhỏ xinh.

Một cô gái nhỏ vẫn đang tuổi dậy thì thì có thể có ý đồ xấu xa gì.

Ông ấy mở cửa nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay thầy Âu Dương Bác nghỉ ngơi. Cháu cứ đợi ở đây không gặp được thầy ấy đâu, cháu lên lầu tìm thầy ấy đi."

Khương Ninh bước vào đơn nguyên chung cư thành công và nhanh chóng cảm ơn ông.

Cô gái nhỏ có một cái miệng ngọt ngào, tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, bác bảo vệ rất hưởng thụ, cười híp mắt để cho cô đi lên.

Khương Ninh đứng ở cửa nhà Âu Dương Bác, cô không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, kiễng chân bấm chuông cửa.

Một lúc sau, cửa được mở ra từ bên trong.

“Âu Dương.” Khương Ninh nhìn người đàn ông trạc ba mươi tuổi với cảm xúc lẫn lộn.

Trong kiếp trước, lần cuối cùng gặp nhau là khi cùng quản lý ăn lẩu và chào tạm biệt ở sân bay, không ngờ gặp lại nhau, họ bỗng chốc trở thành phiên bản thu nhỏ của chính mình.

Ouyang Bo râu ria xồm xoàm, vừa mở cửa ra đã thấy một cô bé lớn hơn hạt đậu một chút gọi anh là Âu Dương một cách thân mật.

Anh: "... Cô bé, em là ai?"

Khương Ninh lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng sửa lại: "Thầy Âu Dương, em là học sinh của thầy Vương lớp 8-3 Hằng Sơ.”

“Ồ vào đi, có chuyện gì sao?” Âu Dương Bác đi tới rót một cốc nước cho Khương Ninh, ra hiệu cho Khương Ninh thay giày.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Anh rót nước xong quay lại thì thấy cô gái nhỏ đã thay giày, ngồi trên sô pha.

Âu Dương Bác: "..." Đây không chỉ là tự nhiên nữa! Dù sao cũng phải cảnh giác khi vào nhà người lạ chứ! Cho dù đối phương có là giáo sư!

Cô gái nhỏ này thật làm cho người ta lo lắng.

Khương Ninh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý định của mình khi đến đây.

Điều cô sợ nhất chính là không gặp được Âu Dương Bác, nhưng một khi đã gặp, cô nghĩ anh sẽ giúp cô. Là bạn bè quen biết nhau nhiều năm, Khương Ninh biết rất rõ Âu Dương Bác là một người dễ mềm lòng.

Âu Dương Bác vừa nghe thấy giọng điệu như người lớn của cô gái nhỏ, liền bật cười: "Sao gia đình em lại có thể để một đứa trẻ chỉ lớn hơn một hạt đậu như vậy chạy lung tung bên ngoài, còn thật sự tìm được đến đây?"

“Thành thật mà nói, ba em nɠɵạı ŧìиɧ và mẹ em bận việc làm ăn, cũng không có thời gian chăm sóc em trai em, nên em chỉ đành đến đây.” Khương Ninh nói sự thật, với một thái độ thành khẩn: “Thầy có thể xem bài thi trước kia của em ấy, thành tích trước kia của em ấy đúng là không tệ, là một mầm non tốt. ”

Đương nhiên, cũng là bởi vì cô rất hiểu Âu Dương Bác, biết người này sống tình cảm, có lẽ là bởi vì con của anh bệnh nặng nên anh luôn không nỡ nhìn những đứa trẻ khác phải chịu khổ.

Cô tìm kiếm thứ gì đó có thể khiến Âu Dương Bác đồng cảm với mình và nói: "Thầy ơi, thầy có thể cho em thêm ly nước được không? Em đến đây bằng phà và có hơi say sóng."

Quả nhiên, ngay khi nói lời này, Âu Dương Bác nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt có chút không đành lòng.

Anh nhanh chóng xoay người đi rót nước cho Khương Ninh.

Khương Ninh cũng cảm thấy ớn lạnh vì gọi người bạn cũ trong quá khứ của mình như vậy, sờ sờ cánh tay lông tơ đã dựng đứng của mình.

Âu Dương Bác suy nghĩ một chút nói: "Đây cũng không phải chuyện gì khó, em rấy may mắn, hiện tại số chỉ tiêu cũng đang được nới lỏng."

"Nhưng vấn đề là, anh trai em phải tự nâng cao thành tích, nếu không dù tôi có giúp thì cậu ấy cũng không thể chuyển trường. Còn nữa, ngoại trừ thủ tục này của tôi, em còn phải chạy ít nhất hai ba nơi, nộp phí chọn trường các thứ đều rất phiền toái.”

Khương Ninh nói nhanh: "Không thành vấn đề, em đi thêm vài chuyến cũng không sao."

“Em mới mười bốn tuổi!” Âu Dương Bác cau mày nói: “Không được, em phải gọi phụ huynh mình tới.”

“Em đã nói với thầy về tình hình ở nhà em rồi.” Khương Ninh nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương như con thỏ.

Không hiểu vì sao, khi Âu Dương Bác nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt liền có cảm giác giống như đã từng quen biết.

Nhưng trong trí nhớ của anh, anh thực sự chưa từng nhìn thấy đứa trẻ này.

Giống như hồi tưởng chớp nhoáng đến từ một thế giới song song.

"Nhưng tôi không thể chỉ vì em là một đứa trẻ, đến cầu xin tôi, là tôi sẽ giúp em, người muốn nhờ cậy tôi rất nhiều, lẽ nào bọn họ đều đến đạp nát ngưỡng cửa nhà tôi ư?” Âu Dương vẫn cự tuyệt.

Khương Ninh vội vàng nói: "Thầy xem em có chỗ nào có thể giúp được thầy?"

Âu Dương Bác nở nụ cười: "Một đứa trẻ như em thì có thể giúp được gì cho tôi? Có biết đun nước sôi không?”

Khương Ninh: "..." Khinh người quá rồi đó.

Nhưng Khương Ninh nhanh chóng nhớ ra một điều, khi tán gẫu ở kiếp trước, Âu Dương Bác từng nhắc tới cuộc sống của anh khi còn nhỏ rất khó khăn.

Vốn dĩ sự nghiệp của anh rất hiển hách, cho dù là vào năm này, lương giáo sư cũng không thấp, ngoài ra còn nhận được phần lương thứ hai của Cục giáo dục, nhưng lại có một đứa con trai bị bệnh nặng, thường phải vào phòng theo dõi hô hấp, vì điều này mà vợ anh cũng đã ly hôn anh.

Năm nay trẻ sơ sinh không có bảo hiểm y tế, vì con của anh vừa sinh ra đã bị bệnh nên cũng không dùng bảo hiểm bệnh hiểm nghèo được.

Phần lớn kinh tế của anh đều để tranh giành cuộc sống cho cậu con trai.

Bản thân Ouyang Bo cũng đang cố gắng tìm cách để xin một số chương trình có thể giảm hoặc miễn chi phí y tế cho con mình, nhưng là một người chỉ hướng về học thuật, không linh hoạt nên rất khó.

Khương Ninh lập tức nghĩ tới: "Mẹ em có quen biết người điều hành bệnh viện. Tuy rằng là bệnh viện tư nhân, nhưng phương pháp chữa bệnh đều rất tốt. Có lẽ có thể giúp được thầy."

Cho dù chỉ tiết kiệm được một khoản tiền giường bệnh viện, tôi nghĩ đối với Âu Dương Bác, đó cũng là một món quà hữu ích.

Âu Dương Bác sửng sốt: "Làm sao em biết..."



Khương Ninh chỉ vào hóa đơn thuốc trên bàn trà của anh, nhanh chóng thoái thác: "Chú, cháu vô tình nhìn thấy cái này."

Cho dù là như vậy Âu Dương Bác vẫn rất kinh ngạc, đầu óc này thật linh hoạt quá, thật sự là mười bốn tuổi sao?

“Em nói thật sao?” Anh có chút hoài nghi.

Khương Ninh nhanh chóng gọi điện cho Trịnh Nhược Nam trước mặt anh.

Khương Ninh giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra với Trịnh Nhược Nam qua điện thoại, Trịnh Nhược Nam đang làm việc và phản ứng rất nhanh, bà biết rằng cơ hội không thể bỏ lỡ, vì vậy sau khi Khương Ninh đưa điện thoại cho Âu Dương Bác, bà đã nói chuyện với Âu Dương Bác.

Khương Ninh không biết bọn họ đang nói cái gì, Âu Dương Bác đi tới ban công, nhưng cô tin rằng Trịnh Nhược Nam sẽ xử lý loại chuyện này tốt hơn mình. Hơn nữa bà có danh thϊếp, đáng tin hơn là một đứa con nít như cô.

Nửa giờ sau, Âu Dương Bác quay lại và đồng ý gặp Trịnh Nhược Nam để thảo luận chi tiết.

Khương Ninh không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Nghĩ lại những gì cô đang làm vào lúc này trong kiếp trước, chỉ toàn là tranh giành sự sủng ái của người lớn với Khương Nhu Nhu, thật sự là quá ấu trĩ.

Việc tiếp theo không liên quan gì đến Khương Ninh, một khi đã có con dấu của Âu Dương Bác, chuyện còn lại sẽ dễ dàng thực hiện, chính là xếp hàng ở nơi làm giấy tờ liên quan.

Ngày hôm sau, Trịnh Nhược Nam yêu cầu bảo tài xế thực hiện một nửa thủ tục, sau đó lần lượt chạy đến Nam Mạnh và Hằng Sơ, cũng như hai nơi khác, để đóng dấu.

Buổi tối khi về đến nhà, Trịnh Nhược Nam vỗ vỗ mấy chương bìa trên bàn trà: "Nhìn này."

Cả gia đình bàng hoàng.

“Làm sao em có được chữ ký của Âu Dương Bác?” Cha Khương không thèm đọc tin tức mà ông hay đọc nữa, cầm tờ giấy đồng ý chuyển nhượng trên bàn, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.

Trịnh Nhược Nam nhìn Khương Ninh, cũng có chút khó tin, lại cười nói: "Chuyện này còn phải hỏi Khương Ninh.”

Sau đó Khương Ninh đã nói với bà về quá trình sự tình.

Bà cảm thấy Khương Ninh quá liều lĩnh, một đứa trẻ tự ý xông vào nhà người khác, nếu đối phương là người xấu thì sao?

Nhưng phải nói, nếu không có Khương Ninh, cô cũng không nhúng tay vào được, không dễ gì lấy được địa chỉ của Âu Dương Bác từ Vương Hoành Dật - ai mà biết được hai người này là bạn học cơ chứ?

Bà hỏi qua Khương Ninh, Khương Ninh chỉ nói là tra trên mạng, Trịnh Nhược Nam rất ngạc nhiên, nhưng niềm vui có thể chuyển trường cho Khương Phàm khiến bà rất kích động, nên quên mất không hỏi chuyện này.

Vương Tố Phân đã đi nhảy ở quảng trường, nên không có ở nhà, không thể nhìn thấy một màn đặc sắc này.

Trước khi Trịnh Nhược Nam lấy ra giấy đồng ý chuyển trường, Khương Nhu Nhu vẫn đang ngồi bên cạnh cha Khương và nói với ông ta rằng gần đây cô ấy đã thi được hạng bao nhiêu.

Nhưng khi Trịnh Nhược Nam ném quả bom hạng nặng này ra, cha Khương chẳng còn tâm tư nào quan tâm đến thành tích của Khương Nhu Nhu nữa.

Ông ta chỉ nhìn Khương Ninh với ánh mắt kinh ngạc, mong muốn Khương Ninh nói chi tiết về chuyện đã xảy ra.

Làm thế nào mà một cô gái mười bốn tuổi lại đột nhiên có bản lĩnh như vậy?

Khương Nhu Nhu ngay lập tức trở thành người ngoài trong gia đình.

Cô thất thần ngồi đó, trong lòng đột nhiên có cảm giác khủng hoảng.

"Mau hỏi Âu Dương Bác xem có thể giúp cha một việc không, về dự án trường học của cha..."

Khương Sơn vẫn chưa biết rằng Khương Ninh đã âm thầm thuê một luật sư, trong đầu chỉ đang suy nghĩ về dự án của mình và ông ta nói với giọng điệu ra lệnh mà không hề suy nghĩ.

Khương Ninh thậm chí không muốn để ý đến cha Khương, vì vậy cô quay sang Trịnh Nhược Nam nói: "Còn hai chuyện nữa, một là điểm của Khương Phàm phải vượt qua kỳ thi chuyển cấp, hai là ta cần có tiền trả phí chọn trường, khoảng 13.000, con nghĩ số tiền này là cần thiết. Mẹ, mẹ nghĩ thế nào? "

Trịnh Nhược Nam có thể cảm nhận được Khương Ninh đã thay đổi trong khoảng thời gian này, bà trong tiềm thức coi cô gái mười bốn tuổi là người có thể thương lượng, xoa xoa đầu Khương Ninh: "Đương nhiên! Cho dù có là 130.000 tệ, để cho em trai con có thể được chuyển trường, mẹ cũng không từ bất kì điều gì!"

Cổ họng Khương Phàm trên lầu có chút chua xót.

Anh luôn cảm thấy không có ai trong gia đình quan tâm đến mình, nhưng chị gái anh thì sẵn sàng bôn ba khắp nơi vì chuyện của anh và cô ấy chỉ hơn anh một tuổi.

Mẹ cũng nói với bản thân mình, dù có là 100.000 tệ đi nữa, mẹ cũng sẵn sàng...