Chương 10

Toàn bộ khoảng sân vắng lặng và yên tĩnh nhanh chóng được thắp sáng bởi ánh sáng của đom đóm.

Khi Khương Ninh ôm cặp sách chạy đến trước mặt Yến Nhất Tạ, cặp sách đã hoàn toàn trống không, đom đóm chậm rãi bay ra giống như những tia sáng rải rác trong không trung, lướt qua mặt cô từ dưới lên trên, chiếu sáng khuôn mặt của cô.

“Nhìn kìa!” Khương Ninh kích động nhìn lên.

Yến Nhất Tạ nhìn cô ấy.

Ánh huỳnh quang phản chiếu trong mắt cô, giống như một biển sao trong tầm với.

Khương Ninh vừa mới chạy đến nên khuôn mặt đỏ bừng, lúc này nhịn không được thở sâu một hơi.

Cô nhìn Yến Nhất Tạ.

Thiếu niên nhanh chóng rời mắt.

Yến Nhất Tạ dừng một chút, lại ngước mắt nhìn đom đóm bay khắp sân: “Cô lấy đâu ra mấy cái này vậy?”

Khương Ninh không có trả lời, ngược lại là cười kéo khóa cặp sách: "Trước đây cậu đã từng thấy chưa?"

Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói: "Cái này thì có cái gì đáng ngạc nhiên? Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi chưa từng nhìn thấy thế giới. Vào mùa hè, thường sẽ có đom đóm ở bên bờ sông và,"

Yến Nhất Tạ nhìn về phía đám đom đóm rất nhanh đã vòng qua tường viện, vòng qua cây cối bay đi, ngữ khí thản nhiên nói: "Không có gì đẹp mắt, chúng cũng sớm bay đi."

Khương Ninh sửng sờ một chút.

Yến Nhất Tạ không biết vì sao đột nhiên có vẻ mất hứng, xoay xe lăn đi vào biệt thự.

Khương Ninh sực tỉnh, nắm lấy tay vịn xe lăn: "Này, đừng đi, chờ một chút."

Yến Nhất Tạ ngước mắt nhìn cô, tựa hồ bị lần trước ngồi xe lăn bay một đường tới sông làm sinh ra bóng ma tâm lý, hắn cau mày nói: "Cô lại muốn làm gì?"

“Tớ có cách này.” Khương Ninh nháy mắt với hắn.

"Nhưng cậu phải quay đầu lại trước, không được nhìn trộm." Khương Ninh lại nói.

Yến Nhất Tạ cười lạnh nói: " "Ấu trĩ."

"..." Khương Ninh thầm mắng một đứa nhóc 14 tuổi dám gọi cô là ấu trĩ.

Nói đến đây, Yến Nhất Tạ vẻ mặt không kiên nhẫn xoay xe lăn lại: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"

Khương Ninh không trả lời, đi tới cởϊ áσ khoác sơ mi trên vai hắn xuống, cuộn thành một cuộn dài.

Khi cô đến gần hắn, Yến Nhất Tạ đông cứng cả người.

Hắn mím môi và kiềm chế bản thân không nhúc nhích.

Vì thế nên Khương Ninh đã có thể thuận lợi buộc áo sơ mi che mắt hắn lại, để trả đũa hắn suốt ngày xụ mặt như thể ai đó nợ hắn tám triệu, Khương Ninh đã thắt một cái nút sau đầu hắn, này thì hống hách.

Yến Nhất Tạ: "..."

Sau đó Yến Nhất Tạ cũng không biết Khương Ninh đã làm những gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chạy loạn xạ, nhảy lên rồi lại đáp xuống bên tai, hình như cô còn chạy đến dưới mái hiên thấp giọng nói gì đó với quản gia, quản gia trả lời cô một câu gì đó.

Không thấy gì hết.

Trước mắt tối đen như mực.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Loại bóng tối này gợi lại một số ký ức tồi tệ và những ngón tay mảnh khảnh của hắn bất giác nắm chặt tay vịn của xe lăn.

Hắn vẫn cố nén.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ có ba bốn phút, nhưng đối với Yến Nhất Tạ mà nói nó có chút dài dằng dặc.

Khương Ninh cuối cùng cũng quay lại với hắn, cởi bỏ áo sơ mi trên mắt hắn ra, sắc mặt hắn rất khó coi.

“Bây giờ có thể mở ra rồi.” Giọng Khương Ninh mang theo ý cười.

Yến Nhất Tạ thầm nghĩ mình thật sự điên rồi khi chơi trò trốn tìm trẻ con này với một con nhóc không biết từ đâu đến.

Nhưng thân thể của hắn cực kỳ phối hợp, mãi cho đến khi Khương Ninh đi tới, hắn cũng không có mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra, một chiếc bình thủy tinh trong suốt bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.

Miệng bình hơi hé mở, bên trong có một ít thực vật tảo, một con đom đóm bị trói vào trong bình đang ra sức giãy dụa.

Và như bị con cái này thu hút, nhiều con đom đóm khác bắt đầu không ngừng nhảy múa quanh miệng bình.

Trong đêm, bình thủy tinh phát ra ánh sáng.

Miệng bình được quấn bằng lau sậy, giống như một ngọn đèn.

Yến Nhất Tạ ngẩn ra.

“Như vậy là chúng sẽ không sớm bay đi.” Khương Ninh nắm lấy tay hắn, nói: “Tặng cậu đấy.”

Lòng bàn tay mềm mại ẩm ướt của cô mang theo một thứ cảm giác mát mẻ.

Yến Nhất Tạ: "..."

Thân thể hắn cứng đờ, không giật tay cô ra.

“Làm sao vậy?” Thấy Yến Nhất Tạ trầm mặc hồi lâu, Khương Ninh có chút đắc ý: "Có phải tớ rất thông minh không?

Hiếm thấy Yến Nhất Tạ không giễu cợt đáp lại, hắn cũng không nói gì, chỉ dùng hai tay nắm chặt bình thủy tinh.

Trong đêm vài con đom đóm xanh còn chưa rời đi hẳn lập lòe trong sân, ánh đèn lờ mờ dưới mái hiên soi rõ khuôn mặt Khương Ninh.

Nói xong, cô nhăn mũi, giống như ngửi thấy mùi thơm của bữa tối từ phòng bếp trong biệt thự, giống như một con cún trắng như tuyết ngửi thấy mùi thơm ngon đến không nhấc nổi chân.

Làm cho người ta nhịn không được muốn đi theo.

Yến Nhất Tạ nhìn cô chằm chằm, hiếm khi hắn dừng tầm mắt lại ở người khác lâu như vậy.

Ánh sáng từ chiếc lọ thủy tinh khiến cho hắn cơ hồ đếm được rõ số lông mi dài tinh tế của thiếu nữ, giống như là hai cái bàn chải nhỏ, linh động nhảy nhót.

“Sao chú quản gia lại chuẩn bị bữa ăn khuya?” Khương Ninh đột nhiên quay đầu lại.

Thiếu niên nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Khương Ninh ngồi xổm xuống, cười lấy lòng hắn: "Quản gia nhà cậu... Làm bao nhiêu phần thế?"

Yến Nhất Tạ cảm tạ: "Một phần."

Khương Ninh nói: "Tớ có thể nếm thử không?"

Yến Nhất Tạ nói: "Không thể."



Khương Ninh tiếp tục tự nói: "Tớ không ngại chia sẻ gánh nặng tăng cân với cậu đâu."

Yến Nhất Tạ cũng nói tiếp: "Tôi thì ngại, đừng hòng tới chỗ của tôi ăn chực uống chực."

Khương Ninh ngửa đầu nhìn Yến Nhất Tạ với vẻ mặt u oán, thì ra những nỗ lực lôi kéo làm quen của cô mấy ngày nay đều uổng phí hết cả.

Cực kỳ giống con chó nhỏ xinh đẹp trắng như tuyết đang ủ rũ.

Quản gia đi ra, vội vàng vào bếp lấy hộp cơm đã chuẩn bị sẵn ra, nói với Khương Ninh: "Đây là chuẩn bị cho bạn học Khương.”

Khương Ninh mở hộp cơm ra xem, hóa ra đều là đồ ăn cô thích nhất, cô cười nhận lấy: "Cám ơn chú ạ."

Quản gia mỉm cười với cô.

Yến Nhất Tạ liếc nhìn quản gia, không hài lòng nói: “Đã được ta cho phép chưa mà tự ý chuẩn bị bữa tối."

"Thì ra là quản gia chuẩn bị cho cháu. Cháu còn tưởng..." Khương Ninh liếc mắt nhìn Yến Nhất Tạ, sau đó lại cảm ơn quản gia: "Cảm ơn chú! Chú đối với cháu thật tốt!"

Yến Nhất Tạ: "..."

Không hiểu sao lại có cảm giác bực dọc như may váy cưới giúp người khác.

Lại đến lúc phải trở về, Khương Ninh miễn cưỡng sờ sờ chóp mũi, nói với hắn: "Ngày mai tớ lại đến."

Yến Nhất Tạ dùng ngữ khí lạnh lùng thường ngày nói: "Đừng tới thường xuyên, tôi sẽ bị cô ăn chực đến nghèo mất."

Lâu đài lớn như vậy mà ăn chực đến nghèo được ư?

Anh đang nói đùa đó à?

Hơn nữa, Khương Ninh biết gia sản của Yến Nhất Tạ chỉ trong năm nay đã sâu đến không thể dò được.

Khương Ninh cười nói: "Cứ đến đó."

Quản gia lại thấy sau khi cô gái nói xong, thiếu gia có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Yến Nhất Tạ nhìn bóng lưng Khương Ninh đi xa, không nói lời nào, nhìn bình đom đóm trong tay, đột nhiên nói: "Mười một giờ rồi."

Quản gia không hiểu ý của hắn.

Yến Nhất Tạ: "Ông đưa cô ấy trở về đi."

Quản gia đi theo phía sau Khương Ninh, giữ khoảng cách không để cô phát hiện, nhưng vẫn có thể đưa cô về nhà an toàn.

...

Khi Khương Ninh trở về từ cùng một con đường, cô dừng lại và đột nhiên nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Con đường... Dường như sáng sủa hơn lúc cô đến.

Con đường nhỏ sáng như ban ngày.

Cô ngẩn người ôm cặp sách, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong đêm, cỏ dại mọc bừa bãi không biết từ lúc nào đã được dọn sạch thành một con đường mới.

Hai bên đường treo đèn sáng choang.

Ánh sáng chiếu rọi dưới chân cô, kéo dài vô tận, giống như một dải ngân hà có chút mộng ảo.