Chương 11

Mặt hồ trong lòng Khương Ninh như bị gió thổi nhè nhẹ gợn sóng.

Cô đứng đó, nhìn những ngọn đèn đường vàng mờ ven đường và những con ruồi nhỏ bu quanh, khóe miệng bất giác cong lên.

Lần đầu tiên kể từ khi tái sinh, cô cảm thấy thư thái như vậy.

Tảng đá lớn khiến cô khó thở trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống đôi chút.

Khương Ninh lấy di động từ trong cặp sách ra, nhắn tin cho Yến Nhất Tạ: “Cảm ơn cậu.”

Thiếu niên bên kia điện thoại vẫn thờ ơ, lạnh lùng đến mức không trả lời lấy một câu.

Khương Ninh vẫn nở nụ cười trên môi, tiếp tục đi về nhà, đầu ngón tay lướt nhanh trên điện thoại: “Yến Nhất Tạ, khi nào thì cậu mới đi học chung với tớ? Tớ muốn chuyển đến cùng lớp với cậu.”

Một lúc lâu sau, khi cô rốt cục trở về trước sân nhà, trong điện thoại di động cuối cùng cũng xuất hiện một hồi âm lạnh lùng: “Đừng có được voi đòi tiên.”

Khương Ninh không nhịn được cười rộ lên.

*

Khương Ninh trở về nhà tâm trạng rất tốt, vừa vào nhà liền tìm Khương Phàm khắp nơi.

Không thấy Khương Phàm ở trong phòng, Khương Ninh lập tức nhíu mày.

Tên nhóc này trước đó đã hứa sẽ cố gắng học tập, đừng nói là lại hứa suông đấy nhé, sau khi mình vừa đi một cái là lại vào quán Internet đúng không?

Thực sự khó trị.

Trịnh Nhược Nam bưng ly sữa đi tới, hạ thấp giọng “Suỵt” Một tiếng, nhẹ nhõm nói: “Thằng bé đang làm bài trong phòng con, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngồi vào bàn học, đừng làm phiền nó, con đi tắm trước đi.”

Khương Ninh sửng sốt: “Mẹ chắc chắn là nó đang làm bài, không phải lại lẻn ra ngoài cửa sổ chứ?”

Cách một cánh cửa, Khương Phàm nói nhỏ: “Khương Ninh, nói xấu sau lưng em, em nghe được đấy.”

Thực sự ở trong phòng ư?

Năm ngoái Khương Phàm dùng cưa cưa bàn học trong phòng để không làm bài tập khiến cả nhà vô cùng tức giận, Trịnh Nhược Nam tức giận nói sẽ không bao giờ mua bàn viết cho cậu nữa, muốn làm bài tập thì vào nhà vệ sinh viết lên bồn cầu.

Khi đứa trẻ này chọc giận người khác, nó thực sự có thể khiến người ta tức đến xì khói.

“Để con vào cho.” Khương Ninh nhận lấy sữa trên tay Trịnh Nhược Nam, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, Khương Phàm thật sự có hai bộ đồ dùng dạy học cùng sách bài tập trải ra trước mặt, cậu ngồi vặn vẹo ở đó, thống khổ cắn đầu bút.

Khương Ninh bước nhanh tới, đặt ly sữa xuống, lật giở sách vở trên bàn, lần mò máy chơi game bên dưới.

Nhưng... Đúng thật là không có.

Tập bài tập đã bị lật qua lật lại vài trang, tuy rằng nhìn sơ qua không có câu nào đúng, nhưng nét chữ đúng là của Khương Phàm tự mình viết.

Khương Ninh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhưng vẫn căng thẳng, hỏi thừa một câu: “Đều là em tự viết à?”

Khương Phàm nhìn vẻ mặt của Khương Ninh, không hiểu sao trong lòng có chút sảng khoái, hóa ra tiến bộ cũng không khó như vậy, gia đình đã quan tâm cậu nhiều hơn. Anh lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Chứ sao nữa? Trong phòng có quỷ viết giùm em à?”

Khương Ninh chậm rãi nói: “Hẳn là em viết.”

Khương Phàm càng thêm đắc ý, tiếp tục vểnh tai chờ đợi Khương Ninh khen ngợi, nếu như có cái đuôi sau mông, chắc là đã vểnh lên tận trời rồi.

Lại nghe Khương Ninh nói: “Bởi vì nếu như là quỷ viết, thì sẽ không thể nào mười đề sai hết mười đề như vậy.”

Khương Phàm: “...”

Tàn nhẫn, dám coi thường anh.

Anh ấy muốn cho cô ấy biết cái gì gọi là quay đầu là bờ.



Khương Phàm tiếp tục nghiến răng nghiến lợi chiến đấu với bộ đề.

Khương Ninh cuối cùng cũng mỉm cười, đi xuống lầu đối nói với Trịnh Nhược Nam: “Mua lại cho Khương Phàm một cái bàn học mới thôi.”

“Cái này không cần con nói.” Trịnh Nhược Nam đã sớm bắt đầu thu xếp,, cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, hai đứa nhỏ đều giống như là thay đổi triệt để, người Trịnh Nhược Nam gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, khí sắc thoạt nhìn đều tốt hơn không ít.”

Bà nội đang ở trong sân phe phẩy chiếc quạt đuôi sam, không khỏi quay đầu nhìn Khương Ninh bằng ánh mắt kỳ quái.

Không ngờ đấy.

Tiểu nha đầu thật đúng là có chút tài năng.

Trong hàng xóm cũng có người muốn chuyển trường cho con, nhưng khổ nỗi không tìm được cách. Vì thủ tục chuyển trường của gia đình họ đã hoàn tất nên những bà già cùng khiêu vũ ở quảng trường hai ngày nay gần như vây quanh Vương Tố Phân và hỏi han bà.

Bà cụ ở bên ngoài mặt mày hớn hở nói với bạn bè chuyện này có gì khó, bảo con dâu hỗ trợ hỏi một chút là được, nhưng về đến nhà thì không thèm hé răng nửa lời...

Quan hệ giữa bà và Khương Ninh chưa bao giờ hòa hợp, giờ mà hỏi Khương Ninh, chẳng phải là tự đưa mặt tới cho cô vả sao?

Nhìn mẹ con bên kia vui sướиɠ, lão phu nhân không kìm được ý nghĩ lại bước về phía trước.

Bà đứng dậy đi vào cửa, nói với Trịnh Nhược Nam: “Thật tốt khi Khương Phàm chịu học, nhưng điểm số vẫn không tiến bộ, hay là để Nhu Nhu dạy kèm cho nó? Thành tích của Nhu Nhu tốt, mỗi lần thi đều lọt vào top 30 Hằng Sơ, còn có thể tiết kiệm được một khoản phí học bổ túc.”

Khương Ninh rất khó chịu vì lão phu nhân luôn đứng về phía Jiang Rourou, luôn cố gắng giành chút lợi ích cho Jiang Rourou.

Cô lạnh lùng nói: “Con giúp Khương Phàm là được rồi, không cần làm phiền người khác.

Sắc mặt lão phu nhân lập tức tái nhợt: “Xem mày nói chuyện kìa, Nhu Nhu là người khác sao? Con và em ấy sống dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, vì sao không thể trở thành chị em ruột? Tấm lòng của mày thật sự nhỏ hơn cả kim châm.”

Khương Ninh không chút do dự trả lời lại một cách mỉa mai: “Tôi nhỏ nhen? Bà nội, bà biết rõ đây là nhà ai, đây là nhà của tôi! Tôi đã chịu đựng cô ấy sống ở đây gần mười năm, vậy mà tôi còn nhỏ nhen sao? Nếu bà nói thêm một câu nữa, bây giờ tôi sẽ lập tức ném đồ của cô ấy ra ngoài.”

Sắc mặt bà tái xanh.

Lần trước nhìn thấy Khương Ninh khóc trước mặt Trịnh Nhược Nam, còn tưởng rằng tính tình cô đã dịu đi, ai biết tuy đã cắt tóc, mặt mũi sạch sẽ nhưng trong xương vẫn có cái gai.

Bà cụ chịu hết nổi, quay sang Trịnh Nhược Nam vẻ mặt ủ rũ nói: “Đây là đứa con gái ngoan mà con đã dạy sao? Không có lễ phép gì với người lớn tuổi cả.”

Trịnh Nhược Nam đã chú ý tới sự biến hóa gần đây của Khương Ninh. Bà dần nhận ra rằng con gái mình trở nên bướng bỉnh và việc trong gia đình luôn thiên vị Jiang Rourou, có lẽ cái sau là nguyên nhân và cái trước là kết quả.

Khương Ninh vốn dĩ không cần phải nhe răng nanh vuốt, trên người đầy gai nhọn.

Bà đã dần dần từ bỏ thanh danh ở bên ngoài, cho dù người ta có nói bà ức hϊếp trẻ mồ côi, bà cũng không thể cứ tiếp tục ủy khuất Khương Ninh.

Trịnh Nhược Nam liếc lão phu nhân một cái, thản nhiên nói: “Nếu mẹ không tới tìm phiền phức trước, sao cô có thể vô lễ với mẹ?”

Con gái như vậy, mẹ cũng như vậy.

Bà cụ từ xa liếc nhìn Jiang Rourou với đôi mắt đỏ hoe, gần như tức giận đến mức xì khói nói: “Lần trước cũng vì Khương Ninh, lớp khiêu vũ của Rou Rou đã bị thay đổi từ lớp học cá nhân thành lớp nhóm nhỏ, lúc về con bé đã khóc mấy ngày, trời ạ, cô giáo trong lớp khiêu vũ đối xử tệ với con bé, sao con có thể nhẫn tâm như vậy?”

Khương Ninh cười: “Bà nội, bà không đành lòng, bà trả tiền cho cô ấy vào lớp cá nhân đi, sâu gạo thì có quyền gì mà kén chọn?”

Giờ khắc này, Khương Ninh thật sự cảm thấy mình giống như một nữ phụ ác độc bắt nạt Tiểu Bạch Hoa, nhưng nghĩ đến chuyện kiếp trước, lửa giận của cô chỉ càng ngày càng vượng.

Vào ngày đầu tiên sau khi tái sinh, cuộc chiến này lẽ ra phải nổ ra, nhưng cô còn có rất nhiều băn khoăn nên tiếp đã tục chịu đựng nó.

Cô ấy quay đầu lại tiện tay quét chén trà mà bà nội, Khương Nhu Nhu và Khương Sơn sử dụng trên bàn trà vào trong thùng rác, không ai ngăn được cô. Trịnh Nhược Nam ngây người trong chớp mắt.

Khương Phàm ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, chạy ra nhìn, thấy chị gái chiếm thế thượng phong, liền huýt sáo phóng khoáng.

“...” Khí huyết Lão phu nhân dâng lên, rốt cuộc nhịn không được giơ tay lên, định tát vào mặt Khương Ninh một cái.

Trịnh Nhược Nam biến sắc, lạnh lùng nói: “Con quá đáng rồi đấy!”

Khương Ninh mí mắt cũng không chớp, bắt lấy tay bà ta: “Đừng chạm vào tôi, nếu không đến giữa tháng các người mới bị đuổi ra ngoài, còn bây giờ sẽ sớm hơn.”



Không ai biết cô ấy đang nói về cái gì.

Bà cụ không ngờ rằng một cô bé như Khương Ninh lại mạnh đến như vậy, khiến cổ tay bà đau nhói. Bà hung ác nói: “Phản rồi phản rồi, tao phải bảo cha mày phân xử!”

Bà cụ hất tay Khương Ninh ra, đóng sầm cửa đi ra ngoài tìm cha Khương.

Cha Khương vừa tan sở về nhà, lão phu nhân liền mắng ông như ném đậu, vừa vào sân đã thấy Khương Nhu Nhu đứng trong góc khóc.

Trước kia cha Khương nhất định phải trách Khương Ninh không lễ phép với người già.

Nhưng hôm nay cha Khương lại khác thường, ông vội vàng đặt cặp công văn xuống, làm như không nghe thấy, gọi Khương Ninh vào phòng làm việc, giọng điệu còn có chút lấy lòng: “Ninh Ninh vào đi, ba có chuyện muốn nói với con. .”

Lần này, bà và Jiang Rourou đều chết lặng.

Không đợi cha Khương nói, Khương Ninh đã biết ông muốn thương lượng cái gì.

Khương Ninh đã dặn dò Trịnh Nhược Nam rằng nhờ Âu Dương Bác giúp đỡ thì không được nói cho người khác biết thông tin liên lạc của Âu Dương Bác, nếu không chẳng khác gì quấy rầy người ta hết lần này đến lần khác.

Trịnh Nhược Nam là một người phụ nữ rất nguyên tắc, hai ngày nay bà đã cãi nhau hai lần với Khương Sơn, hẳn là bởi vì chuyện này.

Khương Ninh có chút sợ hãi người vợ nghiêm khắc nên chỉ có thể chuyển dời sự chú ý đến đứa con gái nhỏ của mình.

“Con giúp cha đi.” Trong phòng làm việc, cha Khương ngồi xổm xuống ân cần nói: “Nếu dự án bên cạnh Công viên Đại học có thể được thông qua, bố sẽ dẫn con và Phàn Phàm đi công viên giải trí.”

Khương Ninh nhàn nhạt nhìn ông, trong mắt không có chút độ ấm nào: “Không mang theo Khương Nhu Nhu, cha có chắc không? Có nguyện ý không?”

Cha Khương vô cớ bị ánh mắt của Khương Ninh làm cho áy náy, vươn tay muốn nắm bả vai Khương Ninh, lại bị Khương Ninh quay đầu đi.

“...” Cha Khương đột nhiên nổi giận.

Tuy trước đây ông không có địa vị gì trước mặt Trịnh Nhược Nam nhưng những đứa trẻ này lại cho ông cảm giác ưu việt cực lớn, những đứa trẻ đều khao khát tình yêu của cha mình và sẽ trông giành sự sủng ái.

Nhưng những ngày gần đây, Khương Ninh xuất hiện trong tầm mắt của ông càng ngày càng ít, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lạnh lùng đón lấy ánh mắt của ông, giống như đang nhìn một người xa lạ hay một đống rác.

“Sao con lại nhìn cha như vậy, cha là cha của con mà!” Cha Khương không khỏi tức giận nói.

Khương Ninh không để ý đến ông, thay đổi thành bộ dáng vô tội hơn nói: “Con có thể giúp cha, nhưng cha phải ký tên cho con trước, lần trước con làm không tốt nên không dám nhờ mẹ, sợ mẹ la con.”

Cha Khương mấy ngày nay bận rộn làm dự án mới, nhiều năm như vậy bị hàng xóm chỉ trích, nói ông là ăn bám, bây giờ nếu bị sa thải thì dông tiếng sẽ bị hủy hoại. Hơn nữa, ở tuổi trung niên, không có bố vợ sắp xếp công việc cho ông ta, thì ông ta có thể tìm việc ở đâu?

Vì vậy ông không chút nghĩ ngợi, vội nói: “Con đi lấy bài thi đi, cha sẽ ký liền.”

Khương Ninh trong chốc lát đem một chồng bài thi lớn tới, đặt bài thi tốt nhất lên trên cùng, kẹp bài cần chữ ký của mình vào giữa, chỉ lộ ra một góc.

“Rốt cuộc con thi được bao nhiêu điểm?” Cha Khương không tin hỏi.

Chẳng lẽ là 0 điểm?

Nếu không, tại sao cô không dám cho ông xem điểm?

Khương Ninh nhất thời đỏ mặt, nắm chặt bài thi không cho ông mở ra: “Đừng đọc, con không dám để cha xem.”

Khương Ninh vội vàng hỏi chuyện Âu Dương Bác, ông không nghĩ rằng một cô bé 14 tuổi sẽ có tâm tư gì, càng không nghĩ tới con gái ruột của mình sẽ lừa mình, ông gấp gáp đến mức không thèm quan tâm cho dù Khương Ninh bị điểm 0 hay điểm âm trong kỳ thi, cũng qua loa ký tên hết.

“Cha đã ký rồi và cha hứa sẽ không nói với mẹ con.” Cha Khương nói xong liền vào thẳng vấn đề: “Vậy con có phải giúp bố không? Có thể cho bố biết thông tin liên lạc của Âu Dương Bác được không?”

Khương Ninh vội vàng cất bài thi nói: “Thế này thì sao, cha, con sẽ hỏi giáo sư Âu Dương trước, sau khi ông ấy đồng ý thì sẽ nói với cha. Như vậy cũng sẽ để lại ấn tượng tốt với ông ấy phải không? ?”

Khương Ninh tuy rằng nóng vội, nhưng cũng phải thừa nhận Khương Ninh suy nghĩ chu đáo.

“Cha cứ yên tâm,” Khương Ninh lại nháy mắt với ông: “Âu Dương Bác thích con, con nhất định có thể giúp được ba.”

Tâm trạng của cha Jiang đột nhiên vui vẻ, ông cười và ngồi xổm xuống ôm Khương Ninh.

Nhưng cũng không biết có phải là ảo giác của ông hay không, Khương Ninh chỉ xoay người, tránh đi cái ôm của ông, chạy ra ngoài: “Vậy con đi làm bài trước đây.”