Chương 10

Bên ngoài, Trình Trừng vẫn đang chờ đợi. Thấy đã gần đến giờ, cô dựa vào tường và đứng ở cửa trước. Cô lấy điện thoại ra và dùng để soi mặt mình. Mũi cô hơi ửng đỏ vì trời hơi rét. Hôm nay, Trình Trừng thậm chí còn buộc tóc thành búi, trông khá trẻ trung, hoạt bát và xinh đẹp, cộng thêm chóp mũi đang đỏ ửng kia nên nhìn cô có vẻ hơi đáng thương.

Nhưng...

Trình Trừng nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cô suy nghĩ một lúc và để rơi vài sợi tóc mái xuống.

Bây giờ hoạt bát cũng có.

Nhếch nhác cũng có.

Và đáng thương cũng có.

Ai có thể không đồng cảm cho được?

Trình Trừng bấm chuông cửa.

Cô nhớ rõ nhà họ Từ trước kia lúc nào cũng bắt đầu ăn cơm vào giờ này.

Trình Trừng vẫn đang bưng bát đợi Quý Mân ra mở cửa. Cô hy vọng anh sẽ chia sẻ với họ.

Quý Mân quan sát một lúc, lông mày dần nhíu lại. Anh quay lại và đi vào bếp.

Một lúc sau, tiếng mở cửa truyền đến. Trình Trừng ngay lập tức nhìn lên và thấy chánh phi tương lai của mình đang ôm một cái nồi lớn.

Trình Trừng: "? ? ?"

Hai người đứng cách nhau một cái cửa sắt, Trình Trừng nhìn nồi trên tay anh, sau đó bao nhiêu tâm sự cất giấu trong lòng đều bị cái miệng nhỏ nhắn kia phun ra hết: “Tôi… cha mẹ tôi không có ở nhà, tôi cũng không biết nấu ăn, có thể cho tôi ăn ké được không?”

"Ăn ké?" Giọng nói bình tĩnh không thay đổi, nhưng Trình Trừng không hiểu sao lại có cảm giác như mình bị đối phương nhìn thấu. Cô lo lắng trả lời: "Ừm..."

Một giây sau, cửa sắt mở ra, Trình Trừng thở phào nhẹ nhõm. Cô đang định đưa cái bát cho anh thì có một cái nồi khổng lồ được nhét vào tay, suýt nữa khiến chân cô nhũn ra.

Trình Trừng: "? ? ?"

Cô cúi đầu nhìn cái nồi. Mặc dù muốn ăn, nhưng cô cảm thấy hình như có gì đó không ổn thì phải?

Trình Trừng ngước lên và thấy Từ Mân đang nhìn mình.

Cảm giác bị nhìn thấu càng ngày càng lớn, Trình Thừa ôm cái nồi và vội vàng chạy về biệt thự của mình.

Bên trong, Trình Nặc vừa mới dọn bát đũa và chuẩn bị ngồi xuống đợi bữa ăn.

"Em trai..." Một tiếng thở dốc truyền đến.

Cậu ấy quay lại và nhìn thấy chị gái mình đang đứng ở cửa với mái tóc hơi bù xù và chóp mũi ửng đỏ, cô đang ôm một thứ nhìn như một cái nồi nặng. Trông thật tội nghiệp.

Trình Nặc: "? ? ?"

Năm phút sau, Trình Nặc nhìn cơm chiên trứng trong nồi, phải cố dữ lắm mới có thể gọi là cơm chiên trứng.

"Cái này ăn được không đấy?"

Những thứ trong nồi hơi khác so với trí nhớ của cậu ấy về món cơm chiên trứng. Nó trông giống cháo với trứng và trộn lại hơn.

"Chị, em nghĩ là anh ấy đang từ chối chị." Trình Nặc ngồi xuống. Một người bình thường sẽ mang nguyên nồi thức ăn đến nhà ai đó sao?

Trình Trừng đập đầu vào thành nồi: "Chị biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?"

Trình Nặc nhìn cô từ trên xuống dưới: "Chị cho rằng mình đang giấu kỹ lắm hả?"

Ai khi không lại từ chối việc gọi đồ ăn ngoài và đến nhà của một người hàng xóm xa lạ để ăn ké một bữa?

Nhất là khi người khác thấy rõ đồ mình làm ra chó cũng không ăn được, vậy mà vẫn có người đến trước cửa nhà mình xin ăn?

Ăn ké đó còn có nghĩa là gì thì ai có não nhìn vào cũng hiểu.

Trình Trừng thở dài. Hình như cô đã thua, trong khi thậm chí còn chưa ra trận, ai mà đoán ra được cơm chiên trứng mà Quý Mân làm lại như thế này? Trận đầu tiên, thua.

Trình Trừng cầm thìa và ăn thử một miếng. Dù gì cô cũng đã vất vả mang về nên phải nếm thử.

Một giây sau, Trình Trừng im lặng.

Cô nhìn nồi cơm chiên trứng mà nghĩ đến cánh tay đau nhức của mình. Cô buộc bản thân phải nuốt nó xuống. Thực ra ăn cũng được, chỉ là gạo hơi quánh, muối chưa tan hết, trong gạo có một số vật cứng không xác định, có thể là vỏ trứng.

Sau khi nuốt xuống, Trình Trừng buông thìa.

"Em trai, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

Trình Nặc: "......"

Hai người đi vào trung tâm thành phố. Trình Trừng gọi cho Tiễn Vưu Vưu, và tiếng cười ngay lập tức vang lên từ đầu dây bên kia.

Trình Trừng dứt khoát cúp máy và gục xuống bàn, cảm thấy bất lực.

Trình Nặc vừa lật menu vừa nói: “Chị, em thấy là chị theo đuổi không nổi đâu.”

Cô cảm thấy chán nản, ngồi lướt lướt điện thoại, cái này sao lại khó đến thế chứ?

Trình Trừng phải tìm một bước đột phá.

"Trình Trừng?" Một giọng nói chứa đầy sự bối rối phát ra từ phía sau.

Hai chị em nhìn lên, trước mặt họ là một người đàn ông mặc vest. Mái tóc của anh ta được vuốt ngược ra sau bằng một chút gel.

Trình Trừng biết rằng cô chắc chắn sẽ đυ.ng phải những khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại không nghĩ rằng nó sẽ xảy đến nhanh như vậy, ngay cả khi cô không thể nhớ ra khuôn mặt quen thuộc này.

"Là tôi, Vương Nhạc, năm đó chúng ta học cùng một lớp, sau đó đột nhiên cậu chuyển đến, không nhớ cũng bình thường."

Trình Trừng cố gắng đoán thử xem là ai, nhưng hình như không thể nhớ nỗi. Có điều vào thời điểm đó cô gần như tập trung toàn bộ sức lực để học hành, có ý định muốn chuyển vào lớp chọn, mặc dù lúc đó Từ Mân đã sắp tốt nghiệp nhưng tuổi cô khi ấy vẫn còn nhỏ, suy nghĩ non nớt nên cứ nghĩ là có thể học cùng lớp với anh.

Và sau đó…

Không có sau đó.