Chương 9

"Trình Trừng, cô nói sai rồi. . ."

Chuông điện thoại của Trình Trừng vang lên và cô quay trở lại thực tại. Cô nhanh chóng bắt máy, nhưng chưa kịp đưa lên tai, đầu dây bên kia đã truyền đến một tràng tiếng mắng đầy giận dữ.

"Em bảo chị đi mua nước tương, vậy mà chị đi đâu rồi!"

Trình Trừng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần và nhanh chóng cúp điện thoại. Cô đẩy cánh cổng sắt nặng nề ra rồi ngã chỏng vó với một tiếng "rầm" lớn.

Cái quái gì vậy!

Em trai ơi!

Quý Mân!

Trình Trừng lao đến trước cửa, dùng sức kéo nó, nhưng nó không nhúc nhích?

Cô kéo lần nữa, nhưng nó vẫn không di chuyển?

Trình Trừng: "? ? ?"

Cô bình tĩnh lại.

Đằng sau cô, Quý Mân từ từ hạ bàn tay ra xuống, nhíu mày nhìn cô gái đang ngơ ngác đứng trước cửa nhà mình. Anh vừa ra ngoài chạy bộ, khi trở về đã thấy một cô gái ngồi ngoài cửa. Và bây giờ cô thậm chí còn lao về phía nhà anh?

Trình Trừng nhìn cánh cửa xa lạ, và đại não của cô cuối cùng cũng kịp tiêu hóa vấn đề. Cô cúi đầu nhìn, khóa nhà cô không phải loại mới thế này, cũng không phải khóa vân tay, tay nắm cửa cũng không phải thế này. Cô lại ngẩng đầu lên, những hoa văn phức tạp trên cánh cửa không khớp với cửa nhà của cô.

Trình Trừng chậm rãi quay đầu lại, xung quanh thật quỷ dị, cây cối mọc um tùm. Nhà của cô không ảm đạm thế này.

"Cạch" một tiếng, cánh cổng sắt lại mở ra, người đàn ông bước lên phía trước, chậm rãi đến gần cô trong bóng tối. Trái tim Trình Trừng đập rộn ràng trong l*иg ngực.

Từ... Từ Mân?

Từ Mân... còn sống hả?

Người đàn ông dừng lại trước mặt cô và ngay lập tức, một mùi mồ hôi thoang thoảng bao quanh cô.

Trình Trừng dựa vào cửa, thẫn thờ nhìn người trước mặt. Các đường nét trên khuôn mặt của anh trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt sâu thẳm và yết hầu của anh có vẻ quyến rũ và trưởng thành hơn.

"Cô đi nhầm cửa." Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên từ trên đầu Trình Trừng và tay anh vòng qua người cô, ấn vào tay nắm cửa sau lưng cô. Cánh cửa vừa nãy còn không mở được đột nhiên mở ra, bên trong lộ ra ánh đèn vàng ấm áp.

Trình Trừng sững sờ. Không giống như làn da màu đồng của Chu Hòa, Quý Mân có làn da trắng và thanh tú, toát lên vẻ sang trọng.

Nghe thấy giọng nói của anh, cô lập tức cúi đầu xuống, sau đó tránh sang một bên rồi vươn tay chạm vào ống tay áo mỏng manh của anh, trước khi cảm nhận được cánh tay rắn chắc dưới lớp quần áo của đối phương. Trình Trừng ngay lập tức chạy về nhà mình, tim cô đập thình thịch.

Quý Mân: "???"

Khi anh kịp nhìn lại thì cô gái đã chạy vào trong bóng tối, sau đó lao ra khỏi cánh cổng đang mở và rẽ phải để bỏ chạy.

Một bóng người trong ký ức của anh xuất hiện vào lúc này, giống như trước đây, vẫn biến mất một cách khó hiểu khi nhìn thấy anh.

Con nhà hàng xóm sao?

Trưởng thành rồi hả?

Trong một khoảnh khắc, Quý Mân còn tưởng rằng lúc này là bảy năm trước.

Anh bước vào trong nhà và nhìn vào nơi từng là nhà của mình. Hệ thống đèn đã thay đổi, nhưng không ngờ nhà hàng xóm vẫn y nguyên.

Trình Trừng chạy về thì thấy Trình Nặc đang dựa vào cửa với một cái xẻng trong tay, đôi mắt cậu ấy nhìn như thể đang muốn hầm cô.

"Chị đã đi đâu?"

"Chị đi nhầm cửa." Trình Trừng ngoan ngoãn đưa nước tương cho Trình Nặc và cậu ấy cầm lấy nó. Đột nhiên, Trình Nặc cảm thấy có gì đó không ổn với vẻ mặt xao xuyến quen thuộc của cô.

Cậu ấy lùi lại, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi bước ra ngoài vài bước, liếc nhìn ngôi nhà bên cạnh. Đèn trong nhà ở phía bên kia đã thắp sáng, khi cậu ấy nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Trừng đột nhiên có một vệt đỏ khả nghi. Bàn tay trắng nõn của cô bắt đầu vuốt ve khuôn mặt của mặt của mình. Giày vò thứ mà trước đây cô rất yêu thích.

Ồ, là Quý Mân.

Trên thế giới này, người duy nhất có thể khiến cô cảm thấy hoang mang đến mức không biết mình đang ở đâu chỉ có thể là người hàng xóm kia.

"Khá đấy." Trình Nặc cầm nước tương và tiếp tục nấu ăn.

Trình Trừng lườm cậu ấy một cái, cố gắng đè nén trái tim đang đập loạn xạ của mình. Đúng, làm thế nào cô có thể không khá lên được?

Không phải chỉ là Từ Mân thôi sao?

Không phải bây giờ anh chỉ đẹp trai hơn một chút thôi sao?

Không phải bây giờ anh chỉ cao hơn một chút thôi sao?

Trình Trừng đứng dậy, vỗ vỗ má của mình, bảy năm đã trôi qua, cô cũng gặp qua đủ loại người đẹp trên đời rồi!

Cô quay đầu nhìn thoáng qua bên đó, đèn vẫn sáng. Cô không biết tình hình hiện tại của anh ra sao.

Nhà của Từ Mân hơi khác so với nhà của họ.

Sự phá sản của nhà họ Từ là do chính người nhà của họ giở trò. Cha anh mất sớm, nghe nói từ lâu ông Từ đã yêu quý người con trai thứ, định để anh ta tiếp quản công ty nhưng bà Từ đã kiên quyết từ chối.

Sau đó, khoảng bảy hoặc tám năm trước, con trai thứ của nhà họ Từ đã bí mật gây rắc rối, bên cạnh đó còn có sự hỗ trợ của ông Từ. Khi bà Từ đi vắng, họ đã tạo ra một lỗ hỏng lớn trong công ty. Khi bà Từ trở về, mọi chuyện đã xong hết rồi, bà đã bán đi nhiều tài sản của họ mà không lấp được cái lỗ đó, cuối cùng chết trên đường đến công ty.

Sau đó, nhà họ Từ phá sản, một công ty khác mang họ Từ cũng được thành lập.

Từ Mân dường như đã biến mất trong suốt khoảng thời gian đó.

Trình Trừng suy nghĩ, sống một mình trong căn nhà mà bản thân từng sống, cũng không biết anh sẽ cảm thấy như thế nào.

Điện thoại reo lên, Tiễn Vưu Vưu gọi đến nhắc nhở Trình Trừng rằng họ vẫn còn đang chơi game trước đó.

"Trình Trừng, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Mẹ cậu về rồi sao?" Tiễn Vưu Vưu hỏi. Trình Trừng luôn cư xử ngoan ngoãn khi mẹ của cô ở nhà.

"Không.” Trình Trừng bình tĩnh quay người lại và đi vào nhà, sau đó đóng cửa: "Mình chỉ nhìn thấy người mình từng thích."

Giọng nói của cô vẫn bình tĩnh như bình thường, như thể người đó không phải là người cô đã thầm mến bao năm mà chỉ là một người qua đường, không hơn không kém.

Trình Nặc ra ngoài tìm kéo. Khi nghe những lời của Trình Trừng thì đã liếc nhìn cô. Nếu ai đó không hếch cằm lên cao như vậy và vẻ mặt không gượng gạo như thế thì cậu ấy cũng sẽ tin những lời nói nhảm nhí đó của chị mình.

Sau khi tìm thấy cái kéo thì Trình Nặc cũng quay trở lại.

Tiễn Vưu Vưu đang lắng nghe ở đầu bên kia, nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cô: "Ý cậu là anh chàng tội nghiệp đã phá sản kia?"

Trình Trừng "bình tĩnh" gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng hình như bây giờ anh sống rất tốt? Thậm chí còn mua lại căn nhà cũ nữa?"

Tiễn Vưu Vưu: "Biệt thự đó đắt tiền lắm phải không?"

Trình Trừng: “Đắt lắm, nhưng phong thủy không được tốt nên rẻ hơn những chỗ khác”.

"Vậy cậu còn muốn bao nuôi anh ta không?"

Trình Trừng do dự.

"Hả? Rất có khả năng là hàng xóm của mình đã tiêu hết tiền tiết kiệm để mua lại căn biệt thự. Tệ hơn nữa, anh ấy có thể đang mắc nợ."

"Trước kia hoàn cảnh của hai nhà chênh lệch nhau quá lớn, nhưng hiện tại ai cũng không được khinh thường ai, điều kiện tốt như vậy, cậu không định ra tay hả?"

Trình Trừng ngồi ở bàn ăn, đợi em trai mang thức ăn lên. Tiễn Vưu Vưu định tiếp tục nói điều gì đó, nhưng cô không nghe lọt tai một chữ nào.

Từ Mân à.

Gia đình anh đã phá sản.

Anh có thể còn nghèo hơn cả cô.

Cô có thể bao nuôi anh.

Và sau đó cô sẽ để Từ Mân bơi trong bể cá nhỏ của mình.

Mười phút sau.

"Trình Trừng!" Tiễn Vưu Vưu nghi ngờ rằng người ở đầu bên kia của điện thoại đang thất thần.

"Gì?" Trình Trừng giật mình và trở lại hiện thực: "Ồ, Từ Mân hả, để mình suy nghĩ."

Tiễn Vưu Vưu: "..."

Không phải cô đã chuyển chủ đề hơi nhanh sao?

“Vừa rồi không phải nói về Từ Mân, mình đang hỏi cậu với Đường Hòa trở nên thân thiết như vậy từ khi nào? Cô ta dường như muốn trở nên thân thiết với cậu nên không ngừng tiếp cận đến mình.”

Trình Trừng nhìn món thịt kho tàu do em trai mang tới, cô phải dùng đũa gắp lên, chọc vào xem chín chưa rồi mới nói: "Bọn mình không thân, chắc là cô ta thấy chán thôi."

Trong giấc mơ của cô, lúc này Đường Hòa có lẽ đang chuẩn bị bữa tiệc cho ông nội cô ta và làm Tạ Văn Văn mất mặt.

Đường Hòa đang hỏi thăm về Trình Trừng, nhưng điều đó vốn không có trong giấc mơ của cô.

Vì không có nên cô cũng không định nghi ngờ làm gì.

Dù sao cô cũng là bia đỡ đạn, làm sao có thể đoán chính xác tâm tư của nữ chính?

Không thấy trong phim truyền hình và tiểu thuyết, bia đỡ đạn bị tát vào mặt chỉ vì họ hay đoán mò thôi sao?

Tại thời điểm này, tốt nhất là không nên can thiệp.

Tiễn Vưu Vưu cũng nghĩ về điều đó và nhận ra rằng hai người họ vốn chưa từng đi chung với nhau.

Ở một bên khác, Đường Hòa nhìn vào tin nhắn thoại của Tiễn Vưu Vưu trong nhóm chat. Đã hơn ba tiếng rồi mà cô ấy vẫn chưa trả lời.

Đột nhiên, Đường Hòa cảm thấy hơi khó chịu. Sau vài năm xa cách, người bạn thân cũ của cô ta đã bắt đầu thích đi chơi với người khác hơn và cũng không biết chủ đề trong cuộc trò chuyện của họ đã bắt đầu xoay quanh Trình Trừng từ lúc nào.

Và những tin đồn khác mà họ thảo luận không còn là thứ mà cô ta có thể tham gia được nữa.

Tạ Văn Văn bước vào ngay lúc này, tay vẫn cầm điện thoại. Cô ta liên tục cắn môi và không thể hiểu. Tại sao sau khi rơi xuống nước Đường Hòa tỉnh dậy lại như trở thành một người hoàn toàn khác?

"Tiểu Hòa, chị thật sự không lấy vé máy bay sao? Em đã lén ông nội để mua, nếu chị đến muộn, lỡ như anh Quý có người khác ở bên thì sao?" Tạ Văn Văn thì thầm, bí mật đưa tấm vé cho Đường Hòa. Còn hai ngày nữa là sinh nhật của ông nội, nếu Đường Hòa rời đi, nhà họ Đường sẽ không có chỗ cho cô ta.

Đường Hòa đương nhiên biết Tạ Văn Văn đang âm mưu gì: "Tôi không đi đâu hết."

Cả đời này, cô ta sẽ không để Tạ Văn Văn như ý thêm lần nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Trình Trừng nhìn em trai mình và cân nhắc tính khả thi của những gì Tiễn Vưu Vưu nói.

"Em trai."

Trình Nặc đặt bát cơm xuống: "Hửm?"

“Chánh phi phải lu mờ những người đẹp khác có đúng không?” Trình Trừng nhìn dĩa thịt kho tàu, lẩm bẩm một mình.

Khóe miệng của Trình Nặc giật giật. Nghĩ đến kế hoạch nuôi cá của cô, cậu ấy chỉ thờ ơ liếc nhìn cô: "Ừ, và sau đó thì sao?"

"Em trai, em cảm thấy để Từ Mân làm chánh phi của chị có ổn không?" Trình Trừng gắp một miếng thịt kho và lặng lẽ cho vào miệng.

Trình Nặc: "......"

Cậu ấy biết rằng mỗi khi Trình Trừng ngã xuống từ nơi nào đó, thì cô sẽ tìm nơi khác để thử lại.

Thấy Trình Nặc không lên tiếng, Trình Trừng lập tức vượt qua rào cản tinh thần. Cô vui vẻ cắn miếng thịt kho và bắt đầu lên một kế hoạch chi tiết. Vừa nghĩ vừa ăn, sau đó, cô lặng lẽ nhổ miếng thịt kho tàu ra và nhìn đứa em: "Mùi vị quá lạ."

Trình Nặc ăn bát cơm của mình: "Ừ, em biết. Đó là lý do tại sao em chỉ lấy nó ra để ngắm chứ không phải để ăn."

Trình Trừng: "? ? ?"

Ngày hôm sau, hai chị em nấu một món cháo đơn giản cho bữa sáng. Trình Nặc xem các công thức nấu ăn trên mạng, suy nghĩ nên nấu món gì cho bữa trưa.

Trình Trừng nhìn và nắm tay cậu ấy lại: "Em trai, chị nghĩ chúng ta có thể đi ăn ké bữa trưa của ai đó."

Kế hoạch của Trình Trừng rất tốt. Vì cả cô và Trình Nặc đều không biết nấu ăn, còn Từ Mân lại là hàng xóm của họ, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm đến nổi giương mắt nhìn họ đói, anh nhất định sẽ đem đồ ăn trưa cho họ để cùng ăn với nhau. Đến những lần sau, nếu cứ đem đồ ăn sang thì sẽ rất phiền phức, Từ Mân sẽ để họ đến nhà anh ăn trưa. Đến lúc đó, Trình Trừng có thể nói chuyện với anh về những chủ đề được chia sẻ trên nhóm và họ sẽ hiểu nhau hơn. Sau đó, Từ Mân sẽ nấu ăn, còn cô sẽ rửa bát đĩa. Qua lại rồi cũng thành quen đúng không?

Đến trưa, Quý Mân nhìn món "cơm chiên trứng" trong nồi rồi nhìn công thức. Anh nhíu mày và đi ra ngoài với chiếc điện thoại của mình. Anh xem từ màn hình trên cửa và thấy một cô gái trẻ đang cầm bát ngồi xổm trước cửa nhà anh, thỉnh thoảng cô còn liếc nhìn đồng hồ.

Quý Mân ngập ngừng rồi quay sang nhìn lại món "cơm chiên trứng" trong bếp.