Chương 11

Vương Nhạc cười hỏi: "Bây giờ cậu đã trở lại làm việc sao? Làm ở công ty nào?"

Trình Trừng nhìn Trình Nặc, công ty nào nhỉ?

Trình Nặc liếc nhìn cô: "Hồng Duyệt."

“Ừm, là Hồng Duyệt.” Trình Trừng đáp.

"Chưa từng nghe qua. Trình Trừng, để tôi nói cho cậu biết, khi cậu mới tốt nghiệp vẫn nên nhắm đến một công ty lớn."

Sau đó, người đàn ông kia còn cố ý nhích lại gần cô: "Nếu là tôi nói, thì hẳn là không nên đi. Với quyết tâm của cậu lúc đó, biết đâu cậu có thể học lớp của giáo viên Lâm với tôi? Kết quả thi đại học của cậu cũng có thể tốt hơn."

Trình Nặc đột nhiên ném thực đơn xuống bàn. Nó phát ra một tiếng "bang" và đập vào bàn tay vừa với tới bàn của người kia: "Úi, xin lỗi, là do em lỡ tay."

Vương Nhạc lúng túng rút tay lại: "Không sao..."

"Nhanh lên, em đói." Trình Nặc thúc giục.

Trình Trừng: "Ồ."

Trình Trừng vừa nói xong thì dùng sức lật mở thực đơn, không cẩn thận làm đổ chén trà bên cạnh, nước tràn ra khắp bàn. Vương Nhạc vội vàng lui về phía sau mấy bước.

"Xin lỗi nha." Trình Trừng liếc nhìn nó. Tiếc ghê, trà chỉ âm ấm.

Vương Nhạc lau nước bắn tung tóe khắp nơi: "Nó... không sao đâu."

"Ồ, nhân tiện, hồi đó tôi thực sự muốn đến lớp của thầy Trần." Trình Trừng đột nhiên nói thêm về việc khi ấy cô đã sẵn sàng nhờ vào các mối quan hệ.

Vương Nhạc sửng sốt: "Cậu không biết gì sao?"

"Hả?" Lúc này, Trình Trừng mới cảm thấy hoang mang.

Bỗng dưng, khóe miệng của anh ta cong lên thành một nụ cười khinh bỉ: "Cậu chuyển đi có lẽ là chuyện tốt. Cậu thích ông thầy Trần như vậy. Khi điểm thi cuối kỳ công bố, tôi cá là gia đình của cậu sẽ phải tìm cách để cậu đậu kỳ thi đó. Cậu biết không, sau này con trai ông thầy Trần kia gặp rắc rối, dẫn đến việc ông ta cũng lơ đãng trong công tác giảng dạy của mình. Sau đó, ông ta đã từ chức ngay trong học kỳ hai vào năm cuối cấp của lớp ông ta chủ nhiệm. Từ chức vào thời điểm đó, các học sinh trong lớp đã vô cùng thảm."

Trái tim của Trình Trừng lỡ một nhịp. Trong ký ức của cô, thầy Trần là một người luôn mỉm cười.

Trong lúc đó, ở phía bên kia, Quý Mân đã không động đũa quá nhiều vào đống đồ ăn đặt từ bên ngoài. Điện thoại của anh reo lên, khi nhìn số của người gọi, lông mày anh dần dịu lại.

"Thầy."

"A Mân, mấy giờ cậu tới? Chúng ta cần mua chút đồ."

Quý Mân xoa xoa thái dương nhìn đống đồ ăn béo ngậy trên bàn: "Em đang tới đây."

"Nhanh vậy sao? Cậu còn chưa ăn cơm trưa đúng không? Vậy chúng ta cùng nhau lên thành phố đi. Vợ tôi vừa nãy có đòi ăn vịt quay."

Quý Mân: "Được."

Sau khi cúp máy, Quý Mân gọi thêm một cuộc nữa: "Tìm cho tôi một người biết nấu ăn. Mỗi ngày giao đến ba bữa."

"Tổng giám đốc có yêu cầu cụ thể nào về hương vị không?"

Quý Mân mím môi trả lời: "Sao cũng được."

Anh lái xe ra ngoài và dựa vào địa chỉ được cho trước rồi tìm bóng dáng của một người đứng tuổi.

"Vợ của thầy đâu?" Quý Mân đỗ xe rồi bước tới.

Trần Tự đáp: "Bà ấy lên lầu gọi món, nói rằng lúc đến chúng ta có thể ăn luôn. Chỗ này mặt nào cũng tốt ngoại trừ việc phục vụ chậm chạp, chậm đến mức có thể khiến người ta chết đói."

Trần Tự lắc lắc đầu.

Khi Trình Trừng bước ra, cô nhìn thấy ánh mắt có vẻ như rất dịu dàng của Quý Mân khi anh đi về phía một người lớn tuổi.

Quý Mân đỡ Trần Tự, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

"Thầy Trần."

Nghe có vẻ quen.

Hai người nhìn lên, ở cửa ra vào là một cô gái trẻ đang vội vàng chạy tới.

Trần Tự sửng sốt. Cô là học sinh của ông ấy sao? Hay cô học lớp khác?

Nhưng học sinh từ các lớp khác hiếm khi thể hiện sự nhiệt tình như vậy đối với những giáo viên mà họ không học.

Tim của Trình Trừng đập thình thịch. Một người thầy đã dạy bao nhiêu năm, có biết bao nhiêu học trò, dạy nhiều hơn một lớp chắc thầy cũng không nhớ đúng không?

"Hai người đến đây ăn cơm sao?" Cô hỏi.

Trình Nặc đi theo phía sau, liếc nhìn tình hình phía trước, sau đó cậu ấy dựa vào cửa và đợi chị gái lảm nhảm xong.

"Để tôi nghĩ xem." Trần Tự nhìn cô: "Hình như tôi đã từng gặp qua cô ở đâu rồi, tôi đang cố nhớ lại là lớp nào."

Trình Trừng: "......"

Đừng... đừng nghĩ nữa, đi vào ăn đi.

Đúng lúc này, điện thoại của Trình Trừng vang lên, là Tiễn Nhị. Cô nhanh chóng lùi ra xa hai bước, nhằm để Trần Tự không nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình và nhớ ra điều gì đó.

“Chào chú Tiễn.” Trình Trừng hạ giọng.

"Trình à! Chú vừa nghe nói về lần thất bại đầu tiên của cháu!" Giọng nói ở đầu bên kia quá hăng hái, Trình Trừng cúi đầu đá viên sỏi trên mặt đất.

"Chú nghe Vưu Vưu nói, anh chàng kia rất được mắt đúng không? Trước kia nhà anh ta còn rất giàu."

Trình Trừng lầm bầm: "Vâng."

"Ồ, tôi nhớ ra rồi!" Trần Tự cuối cùng cũng nhớ ra cô.

"Người mà ý không nằm trong lời nói!"

Quý Mân đang đỡ ông ấy: "Sao?"

"Ừ, là cô ấy." Trần Tự mừng rỡ, suy nghĩ thật lâu cuối cùng cũng nhớ ra, như thể đang khoe một thứ gì đó mới lạ: "Năm cô ấy học cấp ba đã rất nhiệt tình khi nhìn thấy tôi, như thể đang thề sẽ bắt chẹt cái xương cốt già nua này của tôi."

“Lúc đó, tôi rất sợ hãi và tưởng mình quá thu hút, đến nỗi khiến cho một học sinh sẵn sàng phạm tội.”

Quý Mân cười nhẹ trước lời nói đó.

"Sau đó, tôi mới biết rằng cô gái nhỏ này ở trường vẫn luôn hỏi thăm về cậu, lúc đó mới đoán ra được là do cô ấy nhắm đến cậu, nhưng tiếc là lúc đó cậu đã tốt nghiệp rồi."

Quý Mân sững sờ quay sang nhìn người đang đứng gọi điện thoại. Anh còn nghĩ rằng vài giờ trước cô mới có ý đồ với anh.

"Nhưng không biết tại sao, cô ấy đột nhiên chuyển đi trước khi học xong cấp ba." Trần Tự thấy hơi tiếc, nếu không thì cô có thể đã vào lớp và trở thành học sinh của ông ấy.

Quý Mân nhíu mày: "Cấp ba?"

"Ừ. Năm hỗn loạn nhất ở nhà cậu." Trần Tự lắc đầu.

"Trừng, tinh tế chút đi." Tiễn Nhị nói.

"Nhưng cũng đã bị lộ rồi, tại sao không công khai đi theo đuổi người kia?" Ông ta bắt chéo chân, cách đó không xa là anh cả đang nhìn ông ta và cô cháu gái của mình đang run rẩy trong góc.

Trình Trừng suy nghĩ: "Công khai theo đuổi anh ấy?"

Bằng cách để anh nhìn thấy khía cạnh ngây thơ và dễ thương của cô sao?

"Dùng tiền!" Tiễn Nhị kêu lên, anh cả nhà họ Tiễn quay đầu lại và lạnh lùng liếc ông ta một cái.

Tiễn Nhị lập tức hạ giọng khi nghĩ đến tiền tiêu vặt của mình.

"Dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân!"

"Hoa hồng, bóng bay, và nhiều thứ khác."

"Chú... Chú chắc chứ?" Trình Trừng từ từ quay người lại. Và nhìn thấy dưới ánh nắng, một người đàn ông đang đỡ một người lớn tuổi. Ý tưởng về kế hoạch này nghe có vẻ hơi xu.

Tiễn Nhị nói: "Dù sao, năm đó chú Tiễn của cháu cũng bị vợ thu phục bằng cách này."