Chương 9: Cậu có phải thích tớ hay không?

“Cậu thế mà vì một nam nhân mà tức giận với tớ!” Chu Huệ Nhiên ủy khuất nói.

Tống Vi cao hơn cô nửa cái đầu, kéo kéo tóc đuôi ngựa của Chu Huệ Nhiên:

“Chuyện như này cho dù thật hay giả cũng đừng có nói lung tung.”

“Tớ chỉ nói với một mình cậu thôi.”

Tống Vi gật gật đầu, “Tốt, vậy chúng ta trở về thôi.”

Hai người lại ríu rít vừa nói vừa quay về phòng học.

Mỗi ngày Tống Vi đều trải qua cuộc sống học tập bận rộn phong phú, thời gian thoáng cái trôi qua, đã đến thứ sáu.

So với vẻ hưng phấn dị thường của Chu Huệ Nhiên thì Tống Vi có chút không vui.

Một lát sau về đến nhà, Cảnh Vân cũng đã tới. Tống Hạ Đồng cũng nhìn ra Cảnh Vân chỉ trong một năm ngắn ngủi đã thay đổi từ một thiếu niên trở thành một nam sinh trưởng thành , cô có chút không yên tâm để Tống Vi ở nhà một mình, vì thế đành quyết định ở nhà cùng bọn họ.

Để không quấy rầy hai người học tập, Tống Hạ Đồng còn phá lệ cho phép Tống Vi đóng cửa phòng mình, nhưng với tiền đề là không được khóa trái.

Trải qua lần ở chung trước kia, Tống Vi đối với Cảnh Vân đã không còn nhiều xa cách nữa. Ngoại trừ việc hai người họ từng làm chuyện xấu hổ kia, giữa họ còn một tầng ngăn cách nữa chính là Tống Vi chán ghét cha mẹ Cảnh Vân, mẹ cô đối với bọn họ tỏ vẻ lấy lòng càng làm cô thêm buồn phiền.

Tuy rằng Cảnh Vân đối xử tốt với Tống Vi, nhưng Tống Vi nhịn không được có chút tức giận đối với Cảnh Vân.

Tống Vi thừa nhận, ở trước mặt Cảnh Vân cô có chút không tự nhiên.

Cảnh Vân hôm nay sắc mặt không tốt lắm, Tống Vi cũng lười quan tâm, chỉ lo việc của mình, nói với hắn có gì không hiểu có thể hỏi cô.

Cuối cùng vẫn là Cảnh Vân chủ động đánh vỡ bầu không khí băng giá này.

“Cậu với Cố Thời Vân làm trò gì với nhau vậy?” Vì để cha mẹ Tống Vi ngoài cửa không nghe thấy, Cảnh Vân đè thấp thanh âm.

Tống Vi đầu tiên là “A” một tiếng, vẫn nhìn không chớp mắt tiếp tục viết bài, qua một hồi lâu mới mở miệng, “Cậu nghe ai nói? Đám cóc ghẻ đáng khinh đó cậu cũng chơi chung sao?”

Thái độ như này làm Cảnh Vân không biết phải làm sao, cả thân thể hắn nghiêng về phía Tống Vi ngồi.

“Những người đó đều là lớn lên ở cái chỗ kia, công việc của cha mẹ cũng không phải loại đứng đắn gì, chúng ta với bọn họ vốn không ở cùng một thế giới rồi.”

Những lời này chọc chính xác vào điểm Tống Vi chán ghét.