Chương 10: Cậu có phải thích tớ hay không?

“Ba tôi còn là cấp dưới của ba cậu kia kìa, ngày ngày phải chịu sự sai khiến của ba cậu, cậu vì cái gì còn cùng tôi nói chuyện, rảnh quá à?”

Cảnh Vân đỡ trán, “Hai cái đó đâu cùng một khái niệm đâu, biết được cậu xém thì bị người trong đó đánh, tôi lo muốn chết.”

Tống Vi dùng sức vò nát tờ giấy nháp trên bàn, nhịn đến đỏ cả tai, cả nhà cô đều phải nhường cả nhà Cảnh Vân, dựa vào đâu chứ, vì thế cô trực tiếp làm lơ người bên cạnh.

“Thật xin lỗi, là tôi không đúng, đừng giận nữa, đừng không để ý tới tôi được không?”

Tống Vi chậm rãi bình tĩnh trở lại, cô hơi quay đầu đi.

Người bên cạnh đỏ mặt, cả đuôi mắt cũng đều gục xuống, hệt như một chú chó đáng thương vô cùng.

Cảnh Vân không biết bắt đầu từ khi nào, Tống Vi luôn nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng, hắn không biết bản thân khiến Tống Vi không vui ở chỗ nào.

Chỉ là giờ phút này, Tống Vi vì tức giận mà trừng mắt với Cảnh Vân, đột nhiên trông thật sinh động, đáng yêu, Cảnh Vân nghĩ thà tình nguyện để cô tức giận với mình cũng không muốn nhận lấy thái độ lạnh băng như này.

Tống Vi nhìn chú chó con đầy sốt ruột trước mặt, trong lòng nóng nảy cũng bị ánh mắt long lanh nước kia tưới cho tắt ngúm.

Cô đột nhiên có một ý tưởng to gan, chỉ là còn cần một chút thời gian xem xét tính thực tiễn thế nào.

Cô dùng tay chống cằm, tỏ vẻ buồn rầu nói: “Cậu đừng như vậy, lỡ đâu khiến tôi hiểu lầm cậu thích tôi đấy.”

Cảnh Vân bật cười, hắn hít một hơi thật sau, thanh âm có chút run rẩy, “Không phải hiểu lầm, là tôi thích cậu.”

Tống Vi nhìn như kinh ngạc mà che miệng lại, “Thật á?”

Cảnh Vân nhịn không được nắm lấy tay Tống Vi, tay cô mềm mềm, sờ vào giống như một chiếc kẹo bông gòn, vì thế hắn liền dùng sức nhéo nhéo tay của Tống Vi.

Tống Vi rút tay ra, quan sát biểu tình biến hóa trên mặt Cảnh Vân, trong lòng cô ẩn ẩn dâng lên một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, khóe miệng cũng hơi cong lên.

Giờ phút này, Cảnh Vân cho rằng mình như ở dưới ánh nắng chói chang bị phơi cho héo khô, mà Tống Vi tồn tại như nguồn nước cứu mạng hắn, hắn vội vàng muốn nếm nước bọt của cô.

Bọn họ đều đang ngồi, tuy dáng người Tống Vi cũng thuộc dạng cao gầy nhưng vẫn bị thân hình Cảnh Vân đối lập đến nhỏ xinh, lúc trước cùng hắn nói chuyện, Tống Vi đều yêu cầu hắn phải ngửa đầu, giương mắt.

Tống Vi bắt lấy cánh tay Cảnh Vân, so với tưởng tượng của cô còn cường tráng hơn, ánh mắt không tự chủ được mà liếc về nửa người dưới của hắn.

Chân không thô, còn rất dài, rất đúng gu của Tống Vi.

“Cậu ngồi xổm ở chỗ này nói chuyện với tôi đi.” Tống Vi dùng ngón tay chỉ vào vị trí trước ngực mình.