Chương 12:

Đêm nay Giản Thất Nam ngủ rất sâu.

Cậu có một giấc mơ rất dài, mơ thấy nhiều người trước đây, mơ thấy anh trai của cậu, hay là nói thật ra cậu thường xuyên mơ thấy Lộ Lăng, chẳng qua chưa từng có giấc mơ nào chân thật như vậy, chân thật đến nổi cậu cảm thấy như Lộ Lăng đang ở bên cạnh mình.

Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là giữa trưa, người trên giường đã rời đi.

Giản Thất Nam ngồi trên sofa nghỉ ngơi một chút, khóe miệng nở nụ cười gượng, thật đáng thất vọng, sáu năm trôi qua vậy mà vẫn còn mơ thấy.



Ban ngày quán bar không có bao nhiêu khách, Giản Thất Nam thu dọn đống hỗn độn tại vũ trường hôm qua, tuỳ tiện mua cơm trưa ở cửa hàng thức ăn nhanh.

Buổi chiều Mạnh Đinh bước vào quán, trên mặt đầy phiền não nói với cậu: “Ông chủ, anh nói coi tại sao yêu đương lại khó như vậy. Ngày hôm qua đi xem phim còn chưa đủ, hôm nay lại muốn tham gia hoạt động offline của Tần Lộ Diên. Cho dù người ta có là minh tinh, nhưng làm gì có người đàn ông nào có thể chấp nhận việc bạn gái mình cuồng nhiệt với người đàn ông khác như vậy chứ, anh nghĩ xem rốt cuộc trong mắt cô ấy còn có em hay không?”

Giản Thất Nam lau khô cái ly rồi để lại vị trí cũ, nghĩ đến chuyện tối qua, hừ lạnh một tiếng: “Nếu cô ấy biết được bộ mặt thật của minh tinh đó, chắc chắn sẽ thành tâm sám hối vì đã dành tặng tấm chân tình cho người đó.”

Mạnh Đinh cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, nói không chừng Tần Lộ Diên vốn còn không tốt bằng em, nhưng mà ông chủ à, giọng điệu của anh thế này nghe vô cùng có kinh nghiệm nha…F*ck? Trong nhóm nói tối qua Tần Lộ Diên ở lại quán của chúng ta? Thiệt hay giả vậy?! Vãi chưởng!!

Giản Thất Nam không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tần Lộ Diên.

Kết quả buổi chiều Mạnh Đinh lại mở phát sóng trực tiếp hoạt động offline của Tần Lộ Diên trong rạp chiếu phim.

Phòng phát sóng trực tiếp có hơn trăm nghìn người xem, bình luận tràn hết cả màn hình.

Tần Lộ Diên đứng ở chính giữa, người dẫn chương trình tươi cười tiến lên phỏng vấn hắn, cách màn hình cũng có thể cảm giác được người hâm mộ tại hiện trường cuồng nhiệt như thế nào, mà Tần Lộ Diên từ trong ra ngoài đều vô cùng lạnh lùng, sự tương phản càng trở nên rõ ràng hơn.

Mạnh Đinh buộc phải cùng bạn gái xem phát sóng trực tiếp, miệng không nhịn được càm ràm mãi: “Tại sao con gái lại thích cái kiểu mặt liệt như này? Người này nhìn chẳng có chút sức sống nào của người bình thường, anh nói xem hắn ta thường ngày có ăn cơm để sống không?”

Giản Thất Nam: “...”

Giọng nói của MC phát ra từ trong màn hình.

[MC]: Hai năm qua Lộ Diên đã quay rất nhiều phim bom tấn về đề tài thiên tai, là do rất thích thể loại này à?

[Tần Lộ Diên]: Vâng.

[MC]: Vì sao vậy? Có thể nói rõ lý do hơn được không?

Nghe được bộ phim về thiên tai, Giản Thất Nam vô thức nhìn về phía màn hình.

Trước đây cậu vô cùng thích đề tài này, bởi vì không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe, cậu có thể cảm nhận được âm thanh chấn động từ màn hình, tưởng tượng khung cảnh đó sẽ như thế nào, mặc dù chỉ dùng đến tai, cậu cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi, bất lực của con người trước những thảm họa thiên nhiên, sau đó lại nỗ lực ngăn được cơn sóng dữ, lần lượt tạo ra kỳ tích.

Suy cho cùng, điều mà cậu chờ đợi chính là kỳ tích trong chớp mắt kia.

[Tần Lộ Diên]: Tôi thích những điều kỳ tích sau khi sự tuyệt vọng qua đi, cuộc sống của mỗi người đều chờ mong những điều kỳ tích, tôi cũng như vậy.

[MC]: Hoá ra là thế! Tôi tin rằng ở đây có không ít người hâm mộ cũng giống như Lộ Diên…

Mạnh Đinh tặc lưỡi: “Trả lời thế này thì có gì đáng để vỗ tay?”

Giản Thất Nam không nghe được sau đó MC đã nói những gì, lời Tần Lộ Diên vừa nói vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu, “kỳ tích”, hai chữ này gợi nhớ những ký ức từ lâu đã bị phủ bụi của cậu, bên tai lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Người kia nói: “Đừng sợ, đến cuối cùng nhất định sẽ có kỳ tích.”